Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 12: Phải nhẫn tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên tập: Dưa Hấu

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Muối

***

Sau khi Bùi Yến đi, Dư Việt lại bắt đầu hỏi sao cậu lại quen biết giám đốc Bùi, Trịnh Lam liền nói: "Lúc tôi đi du học, anh ấy là đàn anh của tôi."

"Vậy à..." Dư Việt vừa nghe đã hiểu, lẩm bẩm một câu: "Cái này cũng có gì đâu mà sao trước đó ấp úng dữ vậy."

Bước vào phòng tắm, đầu tiên Trịnh Lam tới bồn rửa tay tát một vốc nước lên mặt, cậu giật khăn mặt trên vai xuống, nhìn mặt bên mình trong gương.

Hôm nay cậu mặc một chiếc T-shirt thuần trắng, mồ hôi làm ướt một mảng nên vị trí xương bả vai gần như trong suốt, các đường cong của hình xăm phía dưới đều bị lộ ra.

Trịnh Lam kéo quần áo, mang theo đồ đạc của mình bước vào phòng tắm sát vách với gian của Dư Việt.

Hắn đã mở nước, cách một cánh cửa Trịnh Lam cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên.

Dư Việt khi có khi không hàn huyên cùng cậu, lại hỏi cậu: "Hôm nay biểu hiện của hai chúng ta có đạt chuẩn không?"

Trịnh Lam còn chưa lên tiếng thì tiếng đẩy cửa vang lên nên cả hai đều giữ im lặng.

Người đến là Trần Gia Ngôn và Bùi Yến, bọn họ cũng đang tán gẫu, đa phần là Trần Gia Ngôn nói, Bùi Yến chỉ ừm vài tiếng.

Hai người nhanh chóng vào phòng, Trần Gia Ngôn đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Dư, anh thường chơi bóng với bác sĩ Trịnh sao?"

"Vâng, lúc trước cuối tuần chúng tôi đều sẽ đi để rèn luyện thân thể." Dư Việt đáp.

Bốn người đứng trong các gian phòng cạnh nhau, tiếng nói chuyện ai cũng nghe được.

"Giám đốc Trần và giám đốc Bùi cũng chơi rất tốt, còn trên mức nghiệp dư một chút nữa đó." Dư Việt xu nịnh nói.

"Tôi không đến mức đó, Bùi Yến thì đúng. Cậu ấy đã mời huấn luyện viên đến chơi một thời gian, sau này thì không mời huấn luyện viên nữa mà chuyển sang tra tấn tôi..." Trần Gia Ngôn phàn nàn.

Lúc này Bùi Yến luôn được tâng bốc chậm rãi mở miệng: "Trần Gia Ngôn, chắc cậu không cần nhận tiền thưởng nóng."

Trần Gia Ngôn "Xí" một tiếng, còn nói: "Bạn học cũ của cậu còn đang ở đây đó, nói chuyện chú ý chút đi."

Bàn tay xoa sữa tắm của Trịnh Lam khựng lại một chút, nghe được Bùi Yến cười một tiếng: "Chú ý cái gì?"

Trần Gia Ngôn không để ý tới hắn, bốn người cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.

Người tắm rửa sạch sẽ xong đầu tiên chính là Dư Việt, hắn thay quần áo rồi mang đồ đi, người thứ hai là Trịnh Lam.

Cậu mặc chiếc áo thun dài bằng bông vào, bên ngoài vẫn khoác áo bóng chày, cả người được che phủ chặt chẽ.

Tốc độ thay quần áo của Trịnh Lam rất nhanh nhưng tóc cậu vẫn còn ướt, phải đợi sấy khô xong, thế nên cũng không nghĩ cách chạy trốn nữa.

Trịnh Lam cầm máy sấy trong phòng tắm, hướng mặt về phía gương để sấy

Máy sấy phát ra tiếng rất lớn, cậu gần như không nghe thấy tiếng đi ra của Trần Gia Ngôn và Bùi Yến. Trần Gia Ngôn đi đến bên này soi gương khiến Trịnh Lam đang ngẩn người giật nảy mình.

"Xin lỗi." Trần Gia Ngôn cũng phát hiện mình đã dọa cậu nên nói xin lỗi, Trịnh Lam nói không sao, hắn bèn quay người đi.

Trịnh Lam nhìn về phía sau qua tấm gương trước mặt, Bùi Yến nghiêng người đứng đấy, vẫn đang mặc quần áo.

Hắn hơi khom người, eo và bụng hơi cuộn lại, lúc kéo quần áo, cơ bắp mượt mà hơi căng lên.

Trịnh Lam đang định dời mắt, Bùi Yến lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cả hai giao nhau qua tấm kính trong chớp mắt.

Trịnh Lam lại sờ soạng mái tóc của mình một cái rồi tắt máy sấy đi.

Lúc cậu vươn tay rút phích cắm ra thì bị Bùi Yến giữ cánh tay lại.

"Anh mượn một chút." Hắn nói.

Trịnh Lam bèn để máy sấy lại cho hắn, lúc sắp xoay người đi sang chỗ khác, mái tóc bị một bàn tay ấm áp phủ lên.

Cơ thể cậu cứng đờ, cảm giác được ngón tay của Bùi Yến như một chiếc lược bới bới trong tóc cậu.

"Vẫn còn ướt." Lòng bàn tay Bùi Yến xoa tóc Trịnh Lam rất nhẹ, anh khom người nhìn trán cậu: "Chỗ bị đập vào vẫn ổn chứ?"

"Không sao, em không yếu ớt tới vậy." Trịnh Lam nghiêng đầu, sợi tóc dễ dàng vuột ra khỏi tay Bùi Yến, chỉ còn vài giọt nước rơi xuống từ đuôi tóc ướt đẫm là lưu lại trong lòng bàn tay anh.

Trịnh Lam trực tiếp ra ngoài.

Không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều, Trịnh Lam thở phào. Dư Việt và Trần Gia Ngôn đều đang nói chuyện phiếm với các bác sĩ khác, còn có giám đốc Chu kia nữa.

Trịnh Lam cũng đi qua nhưng không tham dự mấy. Sau một hồi, Trần Gia Ngôn phát hiện cậu cũng đang ở đó nên hỏi một câu: "Bùi Yến đâu?"

"Sấy tóc." Trịnh Lam nói.

Trần Gia Ngôn cười cười.

Trịnh Lam cảm thấy hình như hắn biết gì đó cho nên làm gì cũng như đang ám chỉ.

Bọn họ cũng không đợi Bùi Yến quá lâu. Chỉ chốc lát sau, Bùi Yến đã ăn mặc chỉnh tề bước tới từ phòng tắm, đầu còn bị che kín bởi mũ lưỡi trai.

Mọi người thấy hắn tới thì đều im lặng, Bùi Yến buồn cười nhìn một vòng, nói: "Ngơ người làm gì? Đi ăn cơm thôi."

Phòng ăn cách sân bóng hơi xa, vì Dư Việt và Trịnh Lam đã chuẩn bị cho tiệc rượu nên cả hai người đều không lái xe. Bùi Yến dừng xe, hạ cửa xuống, cũng không chỉ thẳng ai, chỉ nói: "Lên xe đi."

Trưởng khoa đẩy Trịnh Lam ra, nói: "Các cậu là bạn học mà, đúng lúc nhân cơ hội này tán gẫu thêm vài câu đi."

Trịnh Lam hết cách, tất cả mọi người nhường vị trí phụ lái của Bùi Yến cho cậu, cậu đành phải ngồi.

Khi sắp cài đầu dây an toàn vào khóa, Trịnh Lam chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: "Hay là để em lái xe cho."

"Không cần." Bùi Yến vừa nói, vừa cầm cổ tay của cậu đẩy dây an toàn vào.

Trưởng khoa và Dư Việt ngồi phía sau thỉnh thoảng còn có thể nói vài lời, phía trước thì hoàn toàn yên tĩnh.

Sau khi đến nơi, trưởng khoa đỡ căng thẳng hơn, bắt đầu nói chuyện phiếm với Bùi Yến.

Trịnh Lam rất hiểu cho trưởng khoa. Những người ở trong bệnh viện thời gian lâu như vậy như bọn họ, trong đầu chỉ có bệnh nhân và nghiên cứu, người có thể hiểu rõ cách giao tiếp đều là lãnh đạo, hoặc là thiểu số.

"Nghe nói giám đốc Bùi và Tiểu Lam là bạn đại học?" Trưởng khoa hỏi.

Chuyện này ông cũng mới vừa nghe Trần Gia Ngôn nói trong lúc đang nói chuyện phiếm. Vừa nói vừa quan sát biểu cảm Bùi Yến từ trong kính chiếu hậu một chút.

Lỡ như hồi đại học bọn họ từng có mâu thuẫn cũng chưa biết chừng.

"Vâng, cháu lớn hơn bác sĩ Trịnh một khóa, em ấy là đàn em của cháu." Bùi Yến nói, nghiêng đầu liếc sang Trịnh Lam một chút.

Cậu quy củ ngồi trên ghế phụ lái, đầu nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không nhìn qua bên Bùi Yến chút nào.

Nghe giọng điệu Bùi Yến bình thường, trưởng khoa mới dám trò chuyện tiếp.

"Trước kia các cậu từng chơi bóng chung sao? Trận hôm nay thật sự rất kí©h thí©ɧ." Trưởng khoa nói.

"Không phải." Đúng lúc gặp ngã rẽ, Bùi Yến đánh tay lái: "Trước kia Bác sĩ Trịnh thích chơi, cháu có nhìn thấy ở khoảng cách gần một lần."

Khoảng cách gần là gần bao nhiêu, như thế nào là gần, e là chỉ có hai người mới rõ ràng.

"Nhưng hiện tại giám đốc Bùi chơi cũng không tệ." Trịnh Lam quay đầu lại: "Chơi hay hơn em nhiều."

"Cũng tàm tạm." Bùi Yến mỉm cười, đổi hướng cuộc trò chuyện: "Nhưng anh phát hiện một điểm rất quan trọng, đó là điểm mấu chốt quyết định thắng thua."

"Là gì vậy?" Dư Việt thấy hứng thú.

Bùi Yến nhìn đường, ánh mắt chưa từng chệch hướng.

"Phải nhẫn tâm, cho dù đối thủ có đẹp cỡ nào thì đứng trên sân thì chính là đối thủ. Phải chơi hết mình, cũng đừng nhường ai mới có cơ hội thắng."

"Tại sao lại là đừng quan tâm đối thủ đẹp cỡ nào? Lỡ như đối thủ không đẹp trai nhưng dáng người đẹp thì sao?" Dư Việt xem lời Bùi Yến nói như một câu đùa.

Đến phòng ăn, xe dừng ở cửa chính, anh chàng ở bãi đậu xe chạy tới. Đến dây an toàn Bùi Yến cũng đã tháo ra mới phát hiện Trịnh Lam còn đang ngồi im bất động.

Lúc xuống xe, Dư Việt gọi một tiếng trưởng khoa, Trịnh Lam mới hồi thần, cấp tốc cởi dây an toàn.

Lúc xoay người lại đóng cửa, ánh mắt hai người lại va vào nhau.

Ánh mắt Trịnh Lam rất mệt mỏi, Bùi Yến hy vọng đó chỉ do mình nhìn lầm.

Lên bàn ăn, đương nhiên là Bùi Yến gọi món, nhưng anh cũng chỉ chọn vài món đơn giản, còn lại đều giao cho trưởng khoa.

Trưởng khoa hỏi ý kiến của Trịnh Lam, khiến Trịnh Lam sửng sốt một hồi.

Với tình hình hôm nay, địa vị của cậu nhất định rất cao.

Đồ ăn đã gọi xong, tiếp theo là rượu.

Trưởng khoa đưa tay chỉ mấy bình rượu trắng, Trần Gia Ngôn cười hỏi: "Mọi người uống tốt đến vậy?"

"Tôi cũng coi như già rồi." Trưởng khoa nói: "Nhưng thanh niên bọn họ uống rượu lợi hại lắm."

Trịnh Lam ngẩng đầu, liếc mắt với Dư Việt một cái.

Lúc xuống xe, Dư Việt có đưa cho cậu một viên thuốc, nói dùng trước khi uống rượu có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày.

Trịnh Lam nói cám ơn, ném vào miệng y như đang ăn kẹo, đến khi ngồi xuống mới uống hớp trà nuốt xuống.

Viên thuốc đã tan ra trong miệng, mùi thuốc đắng chát nhanh chóng lan tràn khắp đầu lưỡi ấm áp, nhưng Trịnh Lam nuốt xuống cứ như là bị mất cảm giác rồi.

Nhân viên phục vụ xác nhận menu lần nữa. Sau khi nói đến rượu họ đã gọi, Bùi Yến giơ tay lên một cái.

"Không cần lên rượu trắng. Chúng tôi tôn trọng nghề nghiệp của mọi người, không uống rượu trắng, uống ít rượu vang là được rồi."

Anh vừa dứt lời, tất cả các bác sĩ đã chuẩn bị tinh thần uống đến bất tỉnh nhân sự trên bàn đều ngây ngẩn cả người.

Trịnh Lam ngồi bên cạnh anh, chỉ thấy được bên mặt góc cạnh rõ ràng của anh.

Lời nói ra làm cho người khác rất cảm động nhưng ánh mắt lại lạnh lùng thấy rõ.

"Nào, mở rượu vang đỏ mà giám đốc Bùi đã gọi rồi đặt ở đây." Trần Gia Ngôn nói với nhân viên phục vụ: "Hôm nay hưởng sái các bác sĩ, cuối cùng tôi cũng có thể uống được rượu của Bùi Yến rồi."

Hắn pha trò khiến bầu không khí liền sôi động hơn hẳn. Sau khi hàn huyên không lâu, đồ ăn và rượu đã lên đầy đủ.

Thế là mọi người lại nói đến một trận rượu để lại dấu ấn rất sâu trong mấy năm gần đây, trưởng khoa thoáng nhìn qua Trịnh Lam, thở dài, nói: "Khiến tôi ấn tượng sâu nhất không phải tôi uống, mà là Trịnh Lam uống."

Trịnh Lam nghe xong, có lẽ là cũng nhớ tới đó là lần nào, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng chạm chén trà với trưởng khoa, nói: "Bác cũng đừng ghẹo cháu nữa."

"Trêu ghẹo cậu cái gì." Trưởng khoa không đồng tình: "Sau này cậu không thể uống như vậy nữa, tuổi còn trẻ, quan trọng là sức khỏe."

"Trưởng khoa nói nghiêm trọng đến vậy, thế phải uống nhiều đến bao nhiêu chứ?" Trần Gia Ngôn đột nhiên hỏi.

"Lúc ấy Bác sĩ Trịnh mới đến bệnh viện chúng ta không lâu. Có lần cả khoa tụ họp, có một cô y tá chia tay với bạn trai, hai người họ cãi nhau, nhẫn cũng tiện tay ném. Sau khi ăn cơm liền uống rượu, trong lúc kể chuyện cũ cô ấy không uống mấy. Lúc ra về tôi gọi một tiếng bác sĩ Trịnh, cậu ấy đã bước đi không vững rồi. Khi xem xét mới biết hơn phân nửa rượu đều do cậu ấy uống."

Bùi Yến luôn không lên tiếng quay đầu sang, dường như thuận miệng hỏi một chút: "Bác sĩ Trịnh uống say sẽ ra sao?"

"Không nói chuyện, cũng không cho người khác quản cậu ấy, chỉ một mình đứng bất động dưới ánh đèn đường như đang đợi ai vậy."

Trịnh Lam cúi đầu ăn cọng rau xanh trong chén, bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên.

"Xin lỗi, tay cầm không chắc." Bùi Yến xin lỗi.

Thìa sứ rơi vào trong chén.

Trịnh Lam cũng không ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, dường như không nghe thấy gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »