Hôm nay là một ngày mùa thu bình thường ở phương bắc, thành phố Viễn Xuyên không có chuyện gì xảy ra, không động đất cũng không có giông tố bão bùng gì, càng không có nhân vật quan trọng nào qua đời. Dụ Miên, 25 tuổi từ trên xe taxi đi xuống,lập tức bị một đoàn nhân viên công tác vây lại hóa trang, chỉnh sửa trang phục. Trên cổ áo gắn một cái microphone, cậu nghe được phó đạo diễn cầm bộ đàm nói: " Dụ Miên đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức có thể vào trong."
Nghe được lệnh, Dụ Miên đi đến bậc thang của biệt thự, bóng của những khóm hoa ở ban công dừng lại trên làn da trắng nõn như bạch ngọc ấy, cậu cúi đầu không đi xem những camera xung quanh, lại một lần nữa quên mất vào ngày hôm qua là ai trong căn phòng đã liếc nhìn cậu bằng ánh mắt ám muội, lại có ai cùng cậu tìm hiểu qua.
Khoảng tầm hai tháng trước, vào một buổi tối nào đó, bạn thuở nhỏ của cậu là Triệu Trinh Trinh gọi điện thoại đến, cũng không vào thẳng vấn đề như những lần trước, mà mang theo ý đồ đến, hỏi cậu: " Dụ Miên, cậu đang làm gì thế?"
Dụ Miên liền biết Triệu Trinh Trinh có chuyện gấp muốn nhờ vã cậu, khẽ hạ xuống mi mắt, thong thả mà dùng đũa khuấy mì ăn liền, nói với Triệu Trinh Trinh " Tôi đang nấu cơm."
Triệu Trinh Trinh từng "may mắn" thưởng thức qua cơm Dụ Miên nấu, ấn tượng khắc sâu, khó có thể quên, sau khi nghe câu trả lời, cổ cô theo bản năng mà căng thẳng, không nhịn được nói " Buổi tối nay có gì đặc biệt mà Dụ tiểu thiếu gia lại tự hạ độc mình đâu."
Dụ Miên không đáp lời, chỉ là cố gắng nén lại lửa giận chờ Triệu Trinh Trinh nói tiếp.
"Dụ Miên gần đây cậu có bận gì không? Tôi có chuyện này rất cần cậu giúp." Triệu Trinh Trinh đổi về giọng điệu ôn hòa mang chút dụ dỗ:"Ở bên tôi đang có một tiết mục, muốn mời cậu tham gia.""
Triệu Trinh Trinh đang là biên đạo của võng bá ngôi cao B trạm nổi tiếng khắp cả nước, tiết mục lần này có tên là <
>, chương trình của những cặp đôi đồng tính sau khi chia tay, mời bọn họ cùng dọn vào ở chung trong một căn biệt thự, xây dựng tình huống khiến cho họ tương ái tương sát, xuất hiện trên màn ảnh một màn Tu La tràng chân thật nhất.
Người trong nghề đều dự đoán tiết mục này chắc chắn sẽ nổi, nhưng mà muốn tham gia tiết mục này đều cần rất nhiều dũng khí nên số người báo danh vô cùng ít ỏi, danh sách khách mời mãi vẫn chưa quyết định xong, hiện tại nước đã chảy tới mông mà vẫn còn thiếu một cặp đôi đã chia tay thích hợp để tham gia chương trình.
Bởi vì quá gấp rút, Triệu Trinh Trinh liền nhớ tới bạn thân lúc nhỏ của mình là Dụ Miên.
Dụ Miên thật sự là một đối tượng thích hợp, gia cảnh tốt, không có quá khứ đen tối gì, hơn nữa vừa lúc cậu cùng bạn trai cũ của mình chia tay trong hòa bình.
Triệu Trinh Trinh nói một hồi, tổng kết lại chính là " Tóm lại tôi đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, chỉ thiếu mỗi cậu, chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu."
" Cậu không phải thiếu tôi", Dụ Miên gắp một đũa mì, ngừng một lát rồi lên án "Cậu đây là thiếu đạo đức."
" Cầu xin cậu mà Dụ Miên, trực giác đã nói cho tôi rằng tiết mục lần này nhất định sẽ trở thành cột mốc quan trọng mang tính lịch sử trong sự nghiệp của tôi, là đòn bẩy để tôi đến với giấc mộng trở thành đạo diễn kim bài, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh...bla...bla!" Triệu Trinh Trinh càng nói càng kích động, tựa hồ mang thành quả của chức nghiệp gắn trên người Dụ Miên "Tôi nếu không thực hiện được mộng tưởng thì khác gì so với cá mặn, cậu nói phải không?"
Dụ Miên đem mì thả lại nồi, nhàn nhạt nói " Nếu mộng tưởng của cậu chính là vì cùng cá mặn khác nhau, vậy không thực hiện cũng không có gì đi."
Triệu Trinh Trinh thấy Dụ Miên ra sức từ chối, liền thay đổi chiến lược, cố ý khích cậu "Cậu từ chối tôi như vậy, có phải hay không sợ gặp Tần Trụ Vãn?"
Tần Trụ Vãn là bạn trai cũ của Dụ Miên
Quả nhiên Dụ Miên lập tức mắc mưu, nghiêm túc phản bác "Không phải, bọn tôi là chia tay trong hòa bình."
"Vậy cậu thử đi hỏi hắn có nguyện ý tham gia hay không, nguyện ý đương nhiên tốt, không muốn hoặc đã có người yêu mới thì thôi, được không?" Triệu Trinh Trinh giả mù sa mưa mà nói, cô chắc chắn Tần Trụ Vãn sẽ không từ chối Dụ Miên
Dụ Miên bị Triệu Trinh Trinh bẫy, cậu không tìm thấy lí do cự tuyệt, chỉ đành nói "Được thôi."
Nấu xong mì ăn liền, Dụ Miên tắt điện thoại, đem mì vớt ra tô sứ trắng, bưng lại ngồi trên sô pha, hơi nóng từ tô mì lượn lờ ngăn cách cậu cùng với bóng đêm ngoài cửa sổ.
Dụ Miên ôm vận khí may mắn nghĩ thầm nếu không đồng ý cũng không có gì ngoài ý muốn, rốt cuộc bây giờ Tần Trụ Vãn đã là nhân vật lớn của thành phố Viễn Xuyên, khác với cậu thiếu niên năm đó, đi du học phải vừa học vừa làm để kiếm phí sinh hoạt.
Dụ Miên một tay cầm di động, một tay cầm thìa, bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở "Vị nào?"
Cái muỗng trên tay Dụ Miên khẽ đánh vào thành tô.
"Là, là tôi." cậu lúng túng nói.
Tần Trụ Vãn chần chờ một chút, thanh âm này hắn quá quen thuộc, ngữ khí hắn bỗng chốc dịu xuống, theo thói quen mà kêu"Miên Miên?"
"Tần Trụ Vãn, anh đang yêu đương sao?" đại não Dụ Miên trong nháy mắt phản ứng chậm một nhịp, không lựa lời mà trực tiếp hỏi thẳng, quên mất cái gì gọi là hàn huyên, cái gì gọi là theo tuần tự trước sau.
Tần Trụ Vãn hiển nhiên cũng không nghĩ tới Dụ Miên sẽ trực tiếp như vậy, sau khi chia tay nhiều năm, câu đầu tiên cậu nói chính là hỏi thăm trạng thái tình cảm của hắn.
Hắn có lẽ hiểu lầm ý tứ của Dụ Miên, lần nữa mở miệng mang theo cảm xúc không rõ "Cậu hi vọng tôi yêu đương sao?"
Dụ Miên không giống Tần Trụ Vãn tâm tư kín đáo, nghe không hiểu ý ngầm của đối phương, chỉ ngây ngốc thuật lại một cách nguyên vẹn lời của Triệu Trinh Trinh.
Tần Trụ Vãn nhíu nhíu mày, nhanh chóng nắm được trọng điểm "Cậu nói với cô ấy là chúng ta chia tay trong hòa bình?"
Dụ Miên theo bản năng gật đầu, nhớ ra Tần Trụ Vãn nhìn không thấy, lại ngơ ngác mà nói "Đúng vậy."
Tần Trụ Vãn nửa ngày không nói chuyện, cơ hồ đã bị Dụ Miên không tim không phổi khí cười.
Hai người bọn họ bắt đầu hẹn hò lúc Dụ Miên 18 tuổi, ngày đó Tần Trụ Vãn sau khi ăn sinh nhật, Dụ Miên sau khi thi đại học mang một thân đầy mùi rượu tới tìm hắn, nói mang hắn tới một nơi.
Thời điểm dừng trước cửa khách sạn, Tần Trụ Vãn bình tĩnh hỏi Dụ Miên đây là có ý gì, Dụ Miên nhón chân hôn hắn, hỏi Tần Trụ Vãn anh làm bạn trai em được không.
Ngày đó bóng đêm an tĩnh ôn nhu, lí trí Tần Trụ Vãn tan rã từng chút một, vươn tay nắm lấy eo mảnh khảnh của Dụ Miên kéo về phía mình.
Không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau, Dụ Miên liền nói chia tay với hắn, biểu tình cùng với ngữ khí chân thành, ảo não "Tần Trụ Vãn, ngày hôm qua tôi uống say, lời nói đều không tính, chúng ta không cần vì chuyện này mà chậm trễ nhau."
Nếu không phải Tần Trụ Vãn vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua Dụ Miên đâu đến rớt nước mắt, nhất định sẽ cho rằng cậu lừa hắn lên giường.
"Em cảm thấy tôi chậm trễ em?" Tần Trụ Vãn khó tin mà hỏi.
".....Chúng ta không phải là người chung đường." Dụ Miên ngồi ở mép giường, một bên mặc quần áo một bên mơ hồ mà nói chuyện, mắt cá chân tinh tế vẫn còn hằn dấu tay của Tần Trụ Vãn.
Dụ Miên cúi đầu, Tần Trụ Vãn không thấy được khóe mắt phiếm hồng của cậu, cho nên hắn đã hiểu lầm ý tứ của cậu...
Gia đình Dụ Miên làm bên điều khiển tự động hóa, năm ngoái còn cùng với trường Tần Trụ Vãn học tiến hành hợp tác, quyên tặng một khu liên hợp phòng thí nghiệm, Tần Trụ Vãn cũng bắt đầu quen biết Dụ Miên.
Xác thực cùng một sinh viên nghèo như hắn không phải người một đường.
Sau này Tần Trụ Vãn xuất ngoại, mà Dụ Miên cũng thay đổi số điện thoại, xóa đi mối quan hệ của họ trên vòng bạn bè, Tần Trụ Vãn không có bản lĩnh như bây giờ, chỉ cần Dụ Miên không muốn hắn tìm được, hắn liền tìm không được.
Mà nhoáng cái đã bảy năm trôi qua, Dụ Miên như không có việc gì mà tới tìm hắn tham gia cái gì mà gameshow người yêu cũ, còn nói họ chia tay trong hòa bình.
Hay cho chia tay trong hòa bình.
Tần Trụ Vãn trầm mặc làm cho Dụ Miên tự nhiên lại cảm thấy chột dạ, cậu phát hiện đối phương tựa hồ cũng cảm thấy cách nói của mình hơi kì quái.
Dụ Miên nhanh chóng nói "Anh nếu như không muốn.... "
"Dụ Miên" Tần Trụ Vãn phục hồi lại tinh thần, giọng điệu chắc chắn mà nói, "Tôi đi theo cậu"
Dụ Miên không nghĩ tới Tần Trụ Vãn thật sự đồng ý, còn định nói tiếp, mà Tần Trụ Vãn đã nhanh chóng tắt máy.
Hai tháng sau, <> đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Dụ Miên sửa soạn lại hành lí, kêu taxi đến địa điểm ghi hình.
Tiết mục tổ chức ở ngoại ô thành phố điện ảnh Viễn Xuyên, trong một căn biệt thự tọa lạc ở vị trí giữa sườn núi, trước khi vào cửa phải đi qua một đoạn bậc thang xoay tròn.
Trời lất phất mưa nhẹ, trên bật thang còn đọng lại vài vệt nước, Dụ Miên xách theo một rương hành lí cao ngang đầu gối, không cẩn thận liền trượt ngã, cái rương trùng hợp rơi xuống đất, cậu không bị thương, chỉ là cái ót bị đυ.ng trúng không nặng nhưng cũng không nhẹ mà cũng đại khái hơi đau một chút.
Tổ tiết mục đưa cậu đến bệnh viện gần đó để làm kiểm tra, bác sĩ sau khi khám xong thì bảo không có vấn đề gì, có thể trở về để tiếp tục ghi hình.
Dụ Miên cũng cho là vậy, nhưng ngày hôm sau lúc rời giường cậu liền phát hiện bất ổn.
Sau khi tỉnh dậy trong phòng đơn ở biệt thự, cậu cảm thấy xung quanh đều tràn ngập cảm giác xa lạ, cậu không nhớ rõ ngày hôm qua mình tiến vào như thế nào, một chút sự tình phát sinh cậu đều không có nửa phần ấn tượng.
Phát hiện này làm cho Dụ Miên không thể ngủ nướng, cậu chần chờ bước ra khỏi phòng, lại lần nữa đánh giá mọi thứ bên ngoài, đi đến đại sảnh nhìn vào phòng bếp đang mở cửa, nhìn thấy một người nam nhân đang nghiền hạt cà phê, bên cạnh là một đĩa đồ ăn.
"Dụ Miên", nam nhân kêu tên của cậu, khóe mắt đầy ý cười, "Cậu dậy sớm như vậy sao?"
Dụ Miên ngơ ngác mà nhìn hắn, xác nhận cậu chưa từng gặp qua người này.
""Anh quen tôi sao?" cậu nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt của nam nhân ở trên người Dụ Miên dừng lại một chút, thời điểm mở miệng lại mang theo một chút trêu đùa "Như thế nào, sợ tôi quên mất cậu sao?"
Dụ Miên ngẩn người, cũng may cậu vẫn còn nhớ mình đang tham gia chương trình tổng nghệ, liền đoán rằng đối phương chắc cũng là một trong những khách mời.
Nam nhân thấy cậu không nói lời nào, chỉ cười cười tồi tiện tay đem đĩa thức ăn bên cạnh đưa cho cậu "Muốn ăn sáng không?"Thời điểm Tần Trụ Vãn bước ra từ trong phòng ngủ, vừa lúc thấy được Dụ Miên cùng vị khách mời tên là Chu Gia Minh đối mặt nhau mà ngồi, trong tay Chu Gia Minh cầm khăn giấy định lau giúp Dụ Miên vết bẩn ở miệng, mà Dụ Miên không biết đang suy nghĩ cái gì, căn bản không có ý định tránh né.
Hết chương 1