Sau khi Tống Liên lên đại học liền hào hào hứng hứng chuyển đi ở chung với Đường Kham Nhất.
Khác với Tống Liên luôn luôn chậm nhiệt, thậm chí còn bị người ta dán nhãn quái gở, Đường Kham Nhất quả là mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Lúc tham gia câu lạc bộ, Tống Liên toàn là thỉnh thoảng đến lúc điểm danh thì tới ký cái liền đi, mà thậm chí thật sự không tham gia một tổ chức hoạt động nào. Vì vậy năm hai đại học, lúc Tống Liên bẻ ngón tay thống khổ tính toán đến cùng là phải tham gia mấy cái câu lạc bộ mới có thể vừa thoải mái vừa có thể thu đủ điểm, Đường Kham Nhất lại đang suy nghĩ nên từ chối lời mời của câu lạc bộ nào.
“Đây chính là sự khác biệt giữa người với người nha.” Liêu Giai nộp gần 50 đồng phí câu lạc bộ nhìn Tống Liên nộp gần 100 đồng, phun tào chỉ Đường Kham Nhất nộp có 10 đồng.
“Câu lạc bộ kịch nói có một cái vở kịch mới đang chiêu mộ diễn viên, em có muốn đi thử xem không?” Đường Kham Nhất đem một cốc sữa đường nhét vào trong tay Tống Liên, sau đó đem lọ đường đẩy cho Liêu Giai, “Học tỷ tự mình làm đi.”
“Thầy Đường, ông có thể dạy tui nghệ thuật giao tiếp không?” Liêu Giai chịu trận mà pha sữa đường, “Buổi phỏng vấn của tui lại bị hội học sinh đánh trượt.”
“Vụ này chẳng lẽ không phải vì bà mới năm nhất đến phỏng vấn đã bắt đầu phát ngôn mấy câu kinh thế hãi tục sao?”
“Muốn cơm ở canteen ăn ngon hơn thì tới thức ăn bộ(?), có gì sai.”
Tống Liên đã từ bỏ trị liệu cho bạn thân của mình, cậu theo không kịp suy nghĩ logic của cô.
Tống Liên đỗ vào đại học X, cùng trường với Đường Kham Nhất. Điểm của Liêu Giai phát huy có chút không ổn định, đỗ vào đại học S, cũng may đều là đại học ở nội thành, cách nhau không xa, có thể thường xuyên gặp mặt, Ngụy Thanh Linh cũng đỗ X đại, nhưng mà không ở khoa này, nghe đâu năm ba bọn họ mới có thể lên lớp cùng một khu, Ân Chu Chu đỗ vào đại học Z, khá gần với khu của Ngụy Thanh Linh.
Năm lớp 11 Nguyên Khâu Minh bị giáo viên chủ nhiệm của bọn họ phàn nàn về thành tích môn tiếng anh, bị bắt phải học lại một năm, lúc đó khóc trời gào đất cũng không tránh khỏi vận mệnh trở thành đàn em, bị Liêu Giai túm lấy cười đùa cái danh đàn em ấy một lúc lâu, bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc gọi Liêu Giai một tiếng “Học tỷ”, khiến Liêu Giai nghẹn đến không còn gì để nói phải quay đầu bước đi, năm nay mới lên đại học năm nhất, hơn nữa nghe đâu năm nhất học chuyên ngành ở trong nước, khi lên năm hai sẽ đi du học.
Đường Kham Nhất cười cười, giúp Tống Liên chém một đao: “Lúc bà phỏng vấn mà không nói câu nào, xác suất được trúng tuyển có thể còn lớn một chút.”
“Mấy ngày nay anh phải đến câu lạc bộ kịch nói giúp đỡ chọn vai cùng dàn dựng và luyện tập tiết mục.” Đường Kham Nhất ngắm nghía ngón tay Tống Liên, “Có thể sẽ về tương đối trễ, em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh.”
Đồng hồ sinh học của Tống Liên luôn là mười giờ rưỡi mà không lên giường ngủ liền bắt đầu ngáp tới chảy nước mắt, Đường Kham Nhất có lần cùng cậu đi xem phim điện ảnh, rõ ràng là phim kinh dị, nước mắt người bên cạnh loạch xoạch mà rơi, Đường Kham Nhất cho là cậu đã bị dọa khóc, Đường Kham Nhất tâm tư vốn không đặt trên phim mà thỉnh thoảng phân tâm nhìn lén Tống Liên lập tức dỗ dành người ta “Đều là giả, đừng sợ đừng sợ!” Kết quả Tống Liên vốn đang ôm bỏng buồn ngủ bị hắn làm cho tỉnh táo lại chút, cho là Đường Kham Nhất bị tình tiết trong phim doạ đến giật mình, bắt đầu an ủi ngược lại “Đúng đúng đúng, đều là giả đều là giả “, sau đó bọn họ thành công bị cặp tình nhân hàng sau mắng.
“Có thể yên tĩnh chút hay không! Sợ tới như vậy thì đừng xem nữa, hai tên Đại lão gia mà có cần như vậy hay không!”
Từ đó về sau bọn họ đều đúng mười giờ lên giường, Tống Liên bị bắt đi ngủ trước, Đường Kham Nhất có lúc sẽ xem chút sách hoặc phim truyền hình, sau đó mười một giờ tắt đèn, cùng cái người ngủ tới mơ mơ màng màng bên cạnh hôn chúc ngủ ngon một cái rồi ôm nhau ngủ.
Gần đây Đường Kham Nhất về tương đối trễ, Tống Liên tuy rằng thường thường sẽ chịu không được mà lên giường ngủ trước, nhưng ngủ cũng không yên, toàn là nghe thấy âm thanh Đường Kham Nhất trở về mới có thể thoải mái hơn chút. Ban đầu cậu hay chờ ở trên ghế sa lon, nhưng lần nào cũng bị Đường Kham Nhất ôm vào phòng ngủ, cậu vẫn là lơ mơ tỉnh táo, trải nghiệm như thế không khỏi khiến Tống Liên hôm sau lúc tỉnh dậy, nhớ lại đều cảm thấy xấu hổ, cho nên từ đó Tống Liên đều ngủ ở trên giường Đường Kham Nhất chờ hắn trở về.
Vì vậy, ngày đó, khi Đường Kham Nhất trở về, nhìn ánh sáng từ đèn giường bao phủ Tống Liên đang vùi mình trong chăn cùng gối, cảm thấy tâm đều mềm nhũn, hắn lặng lẽ tới vào hôn lên cái trán trơn bóng của Tống Liên, đổi lấy tiếng nỉ non vô thức của đối phương, khóe miệng cứ như vậy mà nhếch lên dễ như ăn cháo, có cố cũng không áp xuống được.
Tắm nhanh xong Đường Kham Nhất lên giường, Tống Liên cho dù đang ngủ cũng sẽ lăn lăn lộn lộn mà tới đây dựa vào hắn, rất đáng yêu.
Đường Kham Nhất hài lòng ôm lấy Tống Liên ấm áp dễ chịu, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của đối phương, tạo ảo giác như chú chó cỡ lớn dính chủ, chỉ gặp chủ mới ngoan ngoãn trở lại, khi Tống Liên phát ra một tiếng nghẹn ngào liền tiểu tâm dực dực* mà ngừng tay, chắc chắn rằng đối phương không bị đánh thức mới tiếp tục hành động không biết có tính là quấy rầy giấc ngủ của mình** hay không.
*vô cùng cẩn thận, để qt cho hay**của mình ở đây là hành động của mình quấy rầy giấc ngủ của TL, chứ kp “giấc ngủ của mình”Thắp đèn ngắm mỹ nhân luôn tạo cảm giác về một vẻ đẹp mông lung, nửa bên mặt của Tống Liên chìm trong bóng tối, che đi những góc cạnh sắc bén của cậu, mặt mày chỉ còn tuấn tú cùng thanh lệ, lông mi nhỏ dài rủ xuống thành một cái bóng, Đường Kham Nhất lại không có thói quen đo lông mi người yêu khi cậu đang ngủ, đành phải quyết định đem cái này bảo lưu thành hạng mục quan trọng khi tỉnh lại sáng mai.
Hắn mở cặp văn kiện ra, nhẹ giọng đọc thành tiếng lời kịch của nhân vật mà mình đóng trong vở kịch nói — — — một vai nam phụ tuyệt vọng mà thống khổ, chen ở giữa nam nữ chính, một ngày nào đó, phát hiện người yêu của mình chỉ là coi hắn làm thế thân khi nam chính không ở đó, nữ chính mà vai nam phụ này yêu tha thiết lại luôn luôn tìm kiếm cái bóng của nam chính trên người mình.
Kịch tình máu chó như vậy, chẳng trách không ai nguyện ý diễn.
Thật sự có người muốn xem à.
Đường Kham Nhất nhẹ giọng đọc kịch bản, nội tâm yên lặng phun tào.
“Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định phải chia tay với em.”
Đường Kham Nhất tưởng tượng ra giọng điệu người nói chuyện, cảm thấy muốn một người có tình yêu bằng phẳng hạnh phúc nói ra những lời này quả thực quá làm người khác khó chịu. Đúng, không có ý khoe khoang gì đâu, chỉ đơn giản là người trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không cách nào hiểu được tâm tình đau khổ của nhân vật mình phải diễn.
“Em luôn luôn xuyên qua anh mà nhìn người khác, em chỉ đang tìm kiếm niềm an ủi từ trên người anh.” Đường Kham Nhất dùng dư quang nhìn bên mặt của Tống Liên đang ngủ say, nội tâm vui sướиɠ đến quả thực đã chậm rãi đem hắn nhấn chìm, “Anh cho là thấy em vui sướиɠ liền có thể khiến mình quên đi sự bi ai khi làm thế thân này, lại phát hiện việc này khó tránh khỏi khiến anh cảm thấy càng thêm thống khổ.”
Tống Liên lúc ngủ nhìn qua thực ngoan nha, có cảm giác tuổi tác đã nhỏ đi rất nhiều.
“Ngày qua ngày, phần thống khổ này từ từ ép anh tới thở không nổi.”
“Vì vậy anh phát hiện, khởi nguồn của thống khổ chỉ là bởi vì em không yêu anh.”
Tống Liên thật là đẹp mắt nha.
“Cho nên anh nghĩ, tách ra sẽ tốt hơn”
Đường Kham Nhất bĩu môi, nghĩ, muốn nhanh chân đến xem họ có thể lừa gạt được mấy người tới thử cái nhân vật ngu đần này, mấy từ này không khỏi quá làm khó dễ người ta, vừa nghĩ tới hôm nay một vị học tỷ vừa dàn dựng và luyện tập tiết mục vừa không chịu được mà phun tào mạch não tình yêu của hắn, liền cảm thấy bản thân có lẽ thực sự không có cách nào diễn nổi.
“Đường Kham Nhất, có thể xin cậu đừng dùng bộ mặt ngọt ngào đó mà đọc lời kịch không? Cậu có thể hơi hơi thương tâm một chút hay không, nha!”
Nhưng là, vừa nghĩ tới người yêu, hai chữ Tống Liên này, đã thấy rất vui vẻ rồi.
Đường Kham Nhất có chút ủy khuất nghĩ.
Tống Liên có lẽ bị hắn tập thoại đánh thức, Đường Kham Nhất dừng việc đọc to trái lương tâm, để kịch bản xuống, tắt đèn, ôm người yêu sát vào trong lòng, nhẹ vỗ lưng cậu.
Trong bóng tối, Đường Kham Nhất cảm thấy an tâm mà hôn một cái lên trán Tống Liên, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, mơ thấy mộng đẹp.”
Hi vọng ngày mai học tỷ phát hiện hắn không lưng ra sân khấu từ thời điểm biệt quá sinh khí.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Liên: Tui mơ thấy ác mộng.
Tống Liên QAQ: Đường Kham Nhất nhân lúc tui ngủ thì luyện tập nên nói chia tay thế nào.
Editor: Mọi người nhớ cái văn án không, liên tưởng tới đoạn này, à thì, một hiểu lầm đủ hoa lệ nha, tội nghiệp Liên Liên ~~