Đường Kham Nhất hẹn bạn tốt của hắn đi chơi, Nguyên Khâu Minh vô cùng phấn chấn ra cửa, song sau đó lại phát hiện lần này chỉ có hai đại lão gia bọn họ.
“Vậy đi chơi bóng không?”
Đường Kham Nhất nhìn chằm chằm thằng anh em lầy lụa không biên giới của mình, phát hiện Nguyên Khâu Minh tuần trước mới vừa bị người ta đá lại không có chút đau khổ thất tình nào, trái lại như Huskies không còn vòng cổ trói buộc, hận không thể lập tức vắt chân lên cổ chạy ào ra ngoài.
“Không đi.” Đường Kham Nhất tâm mệt đem Nguyên Khâu Minh kéo tới nhà mình.
Tính đến hôm nay, đã hai buổi tối Tống Liên không trở về.
Đường Kham Nhất đã hai ngày không được ngủ ngon.
Màu mắt quạ xanh đem uể oải hiện dưới mắt hắn.
“Tống Liên đã hai ngày chưa về đây, mà em ấy lại tự về nhà mình.” Chuyện tình yêu không như ý lại hoàn toàn không biết vấn đề ở chỗ nào, Đường Kham Nhất bắt đầu tố khổ với Nguyên Khâu Minh, đồng thời hy vọng có thể lý giải mọi chuyện từ đầu chí cuối —— đương nhiên, chẳng thể gửi hy vọng rằng thằng anh em tốt này có thể đưa ra vài kiến nghị —— Nguyên Khâu Minh chỉ có kinh nghiệm bị đá phong phú, chứ chuyện chữa trị tình yêu này phỏng chừng chẳng có tác dụng gì đáng nói, ở phương diện này còn chẳng bằng Liêu Giai độc thân nhưng kinh nghiệm đầy mình đâu.
“Rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn tốt, thậm chí còn thường xuyên dính lấy tui, quay qua tui cười đến vừa ngọt vừa đáng yêu.”
Da mặt Tống Liên luôn luôn mỏng, lại thường xuyên đang TV đột nhiên hôn mình một cái, ôm ôm gối hỏi mình có muốn ăn đồ ăn vặt hay không, trước đó cậu đã tự mình đi siêu thị mua một đống ăn.
Đường Kham Nhất còn có thể não bổ ra bộ dáng Tống Liên đẩy xe đẩy nhỏ chọn lựa hàng hoá trên kệ.
“Hơn nữa nhé, cậu ấy rõ ràng lúc thường cũng không làm cơm, tuần trước còn làm đồ ăn tiện lợi* cho tui.”
*
chắc là đồ ăn liềnBên trong đều là đồ ăn hắn yêu thích, làm rất dụng tâm.
“Còn có hôm kia, nha!” Đường Kham Nhất nghĩ tới điều gì, xung quanh đều phảng phất như có màu hồng phấn nổi trôi mà mắt thường cũng có thể nhận ra, tình yêu vô hình hun cho Nguyên Khâu Minh chua tới đau cả não.
Nguyên Khâu Minh lột vỏ quýt, lại bị chua đến giật cả mình.
“Quýt này là tuần trước cậu ấy chọn, mỗi quả đều chọn rất nghiêm túc, vừa tra baidu* xem chọn quýt nào thì ngon vừa ngửi thử từng quả một.”
*
gốc: bách khoaĐường Kham Nhất cười đến ôn nhu lại vui vẻ, rất giống bố mẹ khoe khoang bé con đang học mẫu giáo nhà mình giỏi ca giỏi múa —— nhưng chúng ta đều biết trình độ vũ đạo của trẻ con ở độ tuổi này, “Còn có cả bưởi và táo tây, ông muốn nếm thử không?”
Không khoẻ tí nào.
Nguyên Khâu Minh lạnh lùng phun hoa quất trong miệng ra, hắn đã khá rõ ràng tại sao lúc học tỷ nói tới Đường Kham Nhất đều lắc đầu.
Hắn nhất định phải giải thích rõ ràng cho học tỷ một chút, không phải thằng con trai nào rơi vào ái tình đều khó diễn tả bằng lời như thế.
Từ sáng đến tối cứ thích khoe khoang người yêu, tạm thời người Đường Kham Nhất quen biết cũng chỉ có họ, bà thấy đó, Tống Liên cũng không ngày nào miệng cũng chỉ có thế giới hường phấn của cậu và Đường Kham Nhất.
(
Sai quá sai, bé Liên lại chả suốt ngày lải nhải)Ông thấy người ta một chút cũng không mất bình tĩnh kìa, ông học tập người ta đi kìa!
“Cái con Baidu nào thế, tui giúp ông report nó.” Nguyên Khâu Minh chua tới đau cả răng có lòng tốt lo lắng cho huynh đệ, đề nghị.
Đổi lấy ánh nhìn chằm chằm chết chóc của huynh đệ tốt.
“Ngài tiếp tục.” Trọng sắc khinh bạn! Nguyên Khâu Minh yên lặng phỉ nhổ, sắc mặt không đổi lột một quả quýt khác.
“Thế nhưng, hôm trước, tui vốn đang tập thoại cho câu lạc bộ kịch nói, Tống Liên tỉnh dậy đột nhiên nói “Được” với tôi.” Đường Kham Nhất mở một lon bia giải sầu, nhấp một ngụm lại bị bọt khí mãnh liệt ngộp đến ngực, “Tôi vốn đang không hiểu cậu ấy có ý gì.”
Hắn* nuốt quýt xuống, nụ cười từ từ biến mất.
*
hắn ở đây là Nguyên Khâu Minh“Mãi đến tận ngày hôm sau lúc tôi dàn dựng và luyện tập tiết mục mới phát hiện ra lời tôi nói là “chia tay”.”
“Mà cậu ấy lại đồng ý.”
Đường Kham Nhất ủy khuất đến viền mắt đều đỏ lên: “Chờ lúc tôi trở lại, cậu ấy đã về nhà.”
“Không phải cái nhà này, là trong nhà của ba mẹ cậu ấy.”
“Cậu ấy còn đem tui kéo đen.” Đường Kham Nhất trừng Nguyên Khâu Minh, một ý nghĩ buồn khổ dần dần hình thành trong đầu, “Ông nói xem, có phải cậu ấy đã sớm muốn chia tay với tui, hết thảy lời ngon tiếng ngọt trước kia, kỳ thực chỉ giống như bữa tối cuối cùng.”
Tui cảm thấy hoàn toàn không phải đó. Nguyên Khâu Minh há miệng, nhưng lại cảm thấy nếu người trong cuộc có ý nghĩ này, vậy hắn một người ngoài đăm chiêu suy nghĩ cũng không ra sao.
“Tại sao chứ, tôi thích cậu ấy đến vậy.” Đường Kham Nhất cắn chặt hàm dưới, nửa ngày sau, cố nén cái mũi chua chua, thấp giọng nói, “Cậu ấy vẫn luôn trốn tránh tôi, tôi không thấy được cậu ấy, không cách nào giữ cậu ấy lại, cậu ấy vậy mà ngay cả lý do chia tay cũng không nói với tôi.”
“Cậu ấy đang phân rõ ranh giới với tôi.”
Quảng cáo TV tống nghệ đã kết thúc, trong phần mở mang nháo nháo nhiệt nhiệt, người chủ trì nói pha trò nói, nhưng Đường Kham Nhất một chút sức lực để cười cũng không có, hắn ngay cả ngẩng đầu cũng không còn sức.
Mà hắn bây giờ rất cần một chút cổ vũ —— tỷ như kỳ sự tình thật sự cũng không bết bát như thế.
Nguyên Khâu Minh từ đầu chí cuối đều bị tước quyền phát ngôn rốt cuộc có cơ hội mở miệng, hắn gãi đầu một cái, đột nhiên cảm thấy nhóm bạn gái trước kia dứt khoát nói chia tay còn có thể làm bạn nè thật sự là quá tốt.
Sao lại nhiều chuyện như vậy chứ.
“Ầy ——” hắn trầm ngâm, trong lòng nhanh chóng soạn sẵn ý nghĩ trong đầu, cũng cẩn cẩn dực dực thử thăm dò, “E rằng mọi chuyện cũng không có bết bát như ông tưởng. Nếu không ông hợp tác với người bên cạnh Tống Liên xem? Ông hỏi Liêu Giai một chút đi.”
Sau khi hai người chia tay, Liêu Giai là người vui vẻ nhất, mỗi lần tới nhà ăn gặp hắn, Liêu Giai đều sẽ ném đến một cái ánh mắt khıêυ khí©h, vừa hát vừa đi qua, nếu không phải biết hai người này không mà cũng không thích lẫn nhau, hắn còn suýt nữa nghĩ rằng tại Liêu Giai liều mạng xúi bẩy Tống Liên chia tay.
“Bả còn kém nước vỗ tay khen hay thôi.” Đường Kham Nhất cười nhạo một tiếng.
Nguyên Khâu Minh có chút không thể nhìn nổi cảnh thằng bạn tốt của mình rơi vào thất tình, EQ hiếm khi login cũng nhắc nhở hắn lúc này không nên nói “Trời đất này thiếu gì cây cỏ”, nếu không có lẽ đã bị đánh một trận ngay tại chỗ.
Đường Kham Nhất đánh người quá đau, từng cú đấm thấu thịt.
Từng cùng Đường Kham Nhất kéo bè kéo lũ đánh nhau Nguyên Khâu Minh nuốt xuống một múi quýt chua, trong lúc hàm răng chua xót lại nếm được một chút trong veo —— ăn có chút ngon nha.
“Vậy tui giúp ông hỏi thăm một chút ha?” Nguyên Khâu Minh một cái một mảnh, không tim không phổi nói, “Ông chờ một chút, tui đây liền hỏi Liêu Giai thử xem.”
Đường Kham Nhất lộ ra cái biểu cảm kiểu “Sớm nên như vậy”.
Sâu sắc cảm thấy thật máu chó, Nguyên Khâu Minh tặng hắn cái lườm nguýt, chọt mở tin nhắn của Liêu Giai.
Sau ba phút, Nguyên Khâu Minh khuôn mặt ngây ngốc quay đầu nhìn Đường Kham Nhất đang nấu ăn trong phòng bếp, khô khốc khó khăn nuốt ngụm nước miếng, vừa run vừa nói: “Liêu Giai nói, là ông muốn chia tay trước.”
Dao phay cắm phập vào trong quả bí đao, Đường Kham Nhất quay đầu, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, lộ ra cỗ ngột ngạt sắp bạo phát.
Đường Kham Nhất hít một hơi thật sâu, lúc hoàn toàn xoay người trên mặt mang nụ cười nhẹ, tình cảnh này đặc biệt khϊếp người.
Tiếng cười khàn khàn truyền đến bên trong màng nhĩ Nguyên Khâu Minh, “Tôi muốn chia tay?”
“Đừng để cho tôi biết là ai nói lung tung.”
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Giai: Tra nam! Phụ lòng người ta!
Đường Kham Nhất: Tui không phải! Tui không có!
Liêu Giai: Đáng đời bị đá!!!
Nguyên Khâu Minh: Lời này tui rất không thích nghe =_=