Tống Liên là hot boy ngạo kiều được khoa ngoại ngữ đại học X công nhận, tự nhiên có khuôn mặt anh tuấn từ nhỏ đến lớn đều thu hút sự chú ý của người khác. Hiện tại ngũ quan trên gương mặt đẹp đẽ ấy bởi vì tâm trạng chủ nhân không tốt mà nhăn lại với nhau, vẻ mặt Tống Liên xoắn xuýt nhờ thanh mai trúc mã Liêu Giai của cậu giúp đỡ chuyện tình cảm, mà Liêu Giai nữ sĩ độc thân lâu năm vô cùng kinh ngạc đối với chuyện này.
“Đường Kham Nhất muốn chia tay với tui.” Tống Liên mệt mỏi dùng ống hút đâm miếng chanh mỏng dưới đáy ly, thậm chí Liêu nữ sĩ có thể cảm nhận được rõ ràng là nếu Tống Liên có đuôi thì lúc này nhất định nó đang chán nản rũ xuống, “Hắn lại còn nói hắn không muốn thích tui!”
“Tui cảm thấy đầu óc hắn bị hỏng so ra còn đáng tin hơn là hắn yêu người khác đó.” Liêu Giai múc một muỗng kem tươi, “Có thể là ông nghe lầm, nguyên văn lời của Đường Kham Nhất có thể là ‘anh không muốn thích ai ngoài em’.”
Tống Liên ngẩng đầu liếc nhìn Liêu Giai, Liêu nữ sĩ bị dằn vặt từ nhỏ đến lớn thề, cô thấy được sự khinh thường và hai chữ “câm miệng” rõ rệt trong mắt bạn thân.
“Rồi, ông
tiếp tục đi.” Liêu Giai thuận theo làm động tác kéo khoá miệng.
Máy sưởi của quán cà phê chạy ầm ầm, cửa kính sát đất lọc ánh mặt trời gay gắt bên ngoài chỉ còn lại ánh sáng chói mắt, chiếu Tống Liên hoa mắt, cậu không thể không đau khổ cầm lấy mũ lưỡi trai màu hồng nhạt Liêu Giai đặt ở cạnh bàn đội lên che nắng.
“Hắn” Tống Liên hoang mang cau mày, nhớ lại, “Hắn nói hắn không muốn tui thông qua hắn mà nhìn thấy người khác nữa?”
“Nhìn ai?”
“Không biết, cho nên tui mới tìm bà nghĩ kế đó.” Tống Liên khổ sở hút một ngụm nước chanh, bị chua đến cau mày, đành phải cầm lấy lọ đường trên bàn ước lượng run run rẩy rẩy rắc đường, “Ý hắn là tui coi hắn là thế thân.”
“Quả thực không thể nói lý!” Hai người trăm miệng một lời, cùng chung kẻ địch nói.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Liêu Giai biết rõ Tống Liên thích Đường Kham Nhất đến mức nào, từ lớp tám thằng nhóc hư này đã bị học sinh chuyển trường Đường Kham Nhất làm mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nhưng vì ngại mặt mũi và duy trì hình tượng, bắt Liêu Giai mỗi ngày vừa tan học liền phải đến sân thể dục xem câu lạc bộ bóng rổ huấn luyện, trời biết, xưa nay Liêu Giai không hề hứng thú với loại hoạt động một đống người tranh một quả bóng này, cô còn một đống bài tập phải làm đó có được không! Không phải ai cũng có thể làm xong tất cả bài tập trước khi tan học giống cậu bạn thân thần kỳ của cô đâu!
“Bà nên đi xem bóng rổ đi.” Tống Liên đoạt lấy cặp của cô đeo lên lưng, giọng điệu nhàn nhạt nói, “Tui đi với bà, xem xong đưa bà về nhà.”
Liêu Giai tuyệt vọng chịu đựng ánh mắt trêu ghẹo của các bạn nhỏ sau lưng, giữa một rừng tiếng ồn ào “yo, hôm nay cũng đi xem bóng rổ à”, quẹo vào con đường nhỏ đi tới sân bóng rổ.
Chỉ cần hôm nào câu lạc bộ bóng rổ huấn luyện mà Đường Kham Nhất có tới, Tống Liên nhất định sẽ kéo cô đi, gió mặc gió, mưa mặc mưa, bởi vì một khi gặp phải gió thổi mưa tuôn, bọn họ vẫn đến sân vận động trong nhà ngồi trên khán đài ôm đầu gối xem các bạn học nam đổ mồ hôi.
“Đẹp không?” Ôm quyển từ vựng học thuộc những từ mà hôm sau phải viết chính tả, có một ngày Liêu nữ sĩ rốt cuộc không nhịn được hóng hớt hỏi.
Đổi lại là cái nhìn thoáng qua của thằng bạn từ bé tính cách cao lãnh, trong tầm mắt của mấy cô gái xinh đẹp mê trai khác ngồi ở hàng ghế phía sau, lạnh lùng nói: “Không phải bà kéo tui tới sao? Hỏi tui làm gì.”
Liêu Giai yên lặng nuốt xuống một ngụm máu, giả vờ ngây ngốc cười: “Ha ha, ờ phải, rất đẹp.”
Lúc đó, Đường Kham Nhất vừa vặn vào rổ một phát bóng 3 điểm xinh đẹp, dẫn tới một tràng khen ngợi hoan hô và cổ vũ của mấy cô gái xung quanh, đang là mùa thu, cuối thu mát mẻ, gió lạnh lưu luyến cuốn lấy ngọn tóc của thiếu niên ghế bên cạnh, Liêu Giai chống cằm nhìn gò má đẹp đẽ và đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của thằng bạn, nghĩ, đẹp hơn nữa cũng chẳng đẹp bằng ông.
Đương nhiên, không thể phủ nhận, Đường Kham Nhất cũng là soái ca phù hợp thẩm mỹ của đại chúng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặt mày góc cạnh, mang theo vẻ anh tuấn của con lai, hơn nữa thành tích vận động ưu tú, lại hiền hòa dễ ở chung, nên hắn hoà nhập với bạn học mới rất nhanh chóng.
Cơ mà chắc do không phải loại hình Liêu Giai yêu thích, Liêu Giai cũng không hề hứng thú với loại thiếu niên dịu dàng khỏe khoắn này, có thể là từ nhỏ bị thằng bạn thân độc hại quen rồi, Liêu Giai còn nhỏ tuổi mà đã có trái tim mẹ hiền, càng thích loại con trai rõ ràng là mặt mày lạnh lùng, nhưng nói năng cử chỉ lại lộ ra nét đáng yêu từ trong xương được người ta nuông chiều mới có như Tống Liên, đương nhiên, tính cách không thể khó chiều như Tống Liên.
Cho nên khi bạn thân xuân tâm manh động, cứ như chú bạch tuộc nhỏ vươn xúc tu âm thầm nhìn lén mỗi một mặt của đối tượng thầm mến, Liêu Giai không hề bất ngờ nhìn thấy các loại biệt danh “xx” cùng với đủ kiểu thổ lộ gần như trải rộng mỗi trang trong quyển nhật ký mà đối phương không hề phòng bị tùy tiện mở ra trên bàn.
Đáng yêu đến bất ngờ.
Trong một ngày hè nắng chói chang y hệt hôm nay, Liêu Giai nhìn cậu bạn khuôn mặt đỏ bừng như thể một giây sau là sẽ tự bốc cháy ở trước mắt, che miệng cười quái dị không tiếng động.
“Không cho nói ra ngoài!” Tống Liên nhìn ánh mắt chế nhạo của cô gái mà tức đến nổ phổi.
“Được được được, nhất định giữ bí mật.” Liêu Giai chọt quả dâu tây trên miếng bánh ngọt, trêu ghẹo, “Vậy chừng nào ông tỏ tình?”
“Không tỏ tình.” Sắc mặt thiếu niên lập tức ảm đạm xuống, cậu có chút khổ sở cúi đầu hút ngụm trà sữa, nhai nhai trân châu, “Hắn còn không quen biết tui mà.”
Tình cảm của thiếu niên đều như thơ, chúng ta cần quý trọng tình cảm của mỗi một thiếu niên.
Cô gái bị cậu trai cùng tuổi khơi lên tình thương của mẹ ôm một bầu nhiệt huyết quyết tâm nhất định phải hộ tống cho lần đầu yêu thầm của thằng bạn thân. Vì vậy, Liêu Giai bắt đầu bước lên con đường của chị gái tri kỷ, tháp tùng cậu ngồi ở sân thể dục, rồi tâm sự khuyên nhủ. Vốn dĩ thì, thanh xuân của ai mà không có mấy đối tượng thầm mến, có thì quý trọng mà không thì lại chuyên tâm học tập, dù sao thì cũng chẳng mấy ai có thể trở thành sự thật, cho nên khi Liêu Giai đã chuẩn bị xong năm năm trường kỳ kháng chiến, chỉ chờ hai người đó thi vào hai đại học khác nhau thì sống chết mặc bây hoặc là Tống Liên sẽ từ bỏ trước khi thi đại học, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng lúc lên cấp ba, Đường Kham Nhất và Tống Liên lại vào lớp thực nghiệm làm bạn cùng bàn, sau đó khai giảng lớp 10 xong không đến ba tháng, trên đường chen xe buýt về nhà thằng bạn thân ngồi ghế kế bên đột nhiên gửi tới một tin nhắn có thể lay động tam quan Liêu Giai ——
– Tui với Đường Kham Nhất ở bên nhau.
Liêu Giai:??? wtf?
“Chuyện là thế nào?” Liêu Giai quay đầu trừng mắt, xương cổ vì dùng sức quá mạnh, thậm chí không chịu nổi gánh nặng mà phát ra một tiếng rắc giòn vang, Tống Liên cả kinh run lên, vẻ vui sướиɠ trên mặt lập tức thay bằng kinh sợ luống cuống.
– Hôm nay Đường Kham Nhất tỏ tình với tui, tui vừa mừng rỡ lập tức đồng ý hẹn hò rồi.
Dưới ánh mắt tò mò của người chung quanh, Tống Liên đỏ mặt kiên trì cúi đầu đánh chữ, Liêu Giai tức giận đến độ quả thực muốn quăng điện thoại, có thể thôi đi không, chúng ta ngồi ngay bên cạnh, ông há mỏ ra nói thì có thể bị gì hả!
– Tui đồng ý quá vội vàng rồi, có phải tui nên làm bộ do dự một chút không?
Giả bộ cái rắm, tui thấy ngày thường ông đi học vui vẻ biết bao nhiêu, khi tan học về nhà với tui thì lại ủ ủ rũ rũ, chỉ vậy mà ông còn muốn giả vờ rụt rè, thôi bỏ đi, quá giả.
Liêu Giai đã sắp không kiềm chế được khóe miệng co quắp của mình, che màn hình điện thoại miễn cho bị kẻ nhiều chuyện tò mò kế bên nhìn thấy, thiếu nữ quay đầu hít sâu một hơi cật lực làm bộ chân thành kiến nghị: “Đúng vậy, tui cảm thấy rất cần thiết.”
– Vậy ngày mai tui vẫn cùng bà đi xem huấn luyện nhé.
Liêu Giai:???
Hóa ra là ông định ngày mai không dẫn tui theo à? Không đúng, đây chính là do dự một chút của ông đó hả? Do dự ở chỗ nào?
Xe xóc nảy một cái, Liêu Giai run tay thiếu chút nữa ném điện thoại đi, cô quay đầu một lời khó nói hết nhìn thằng bạn thân tươi cười xán lạn nhanh nhẹn gõ chữ, nghĩ cậu cứ xóa xóa gõ gõ như vậy là có bao nhiêu nguyên nhân phức tạp muốn nói với mình, thôi, thằng nhỏ lần đầu tiên yêu đương, chung quy phải bao dung với cậu một chút. Liêu nữ sĩ dùng ánh mắt mà chính mình cũng chưa từng nghĩ ra là hình lành đến cỡ nào, chăm chú nhìn thiếu niên đang đắm chìm trong tình yêu mù quáng, nghĩ.
Nhưng mà, mãi đến tận khi đối phương gửi tin nhắn đi, cầm điện thoại di động quay đầu nhìn mình cười nhạt, mười giây, hai mươi giây, Liêu nữ sĩ vẫn không nhận được thông báo có tin nhắn của điện thoại, mà thằng nhỏ kia thì đã bắt đầu đợt xóa xóa gõ gõ thứ hai.
Liêu nữ sĩ bí mật nghiêng đầu liếc một cái, móa, hóa ra là đang nhắn tin với Đường Kham Nhất.
Liêu Giai nữ sĩ, thanh mai trúc mã của Tống Liên tiên sinh, tình bạn dài đến mười sáu năm sắp thành tình nghĩa sống chết của hai người, bởi vì một thằng con trai, sinh ra nguy cơ lần đầu tiên. Cô mặt không cảm xúc yên lặng quay đầu trở lại, căn bản không muốn xem cái bộ dạng ngu xuẩn ôm cặp sách tay cầm di động liều mạng đè nén ý cười nơi khóe môi của đối phương, bởi vì cô sợ lý trí của mình sẽ không nhịn được mà tan vỡ trước.
Người anh em, nơi công cộng, khắc chế một chút có được không!
Hết chương 1
Liêu nữ sĩ ˊ_>ˋ: tui quả thực là mang cái danh của thanh mai trúc mã, làm công việc của trợ công, bỏ sức lực của bà mẹ già, lại nhận đãi ngộ của bóng đèn.Liêu nữ sĩ: Tui thừa nhận cái tuổi của tui không nên có gánh nặng.Tống tiên sinh: Mấy chục năm về sau của bà đều sẽ như vậy