Quý Trừng Ý ngước mắt nhìn hắn ta: "Nếu tôi là cậu Dư, tôi sẽ tự xem xét lại bản thân trước khi chất vấn người khác."
Dư Hách Diên cười nhạt, trong mắt có chút bi thương: "Quý Trừng Ý, thật ra anh căn bản không yêu em, đúng không?"
Nếu không y sẽ không dứt khoát muốn chia tay như vậy.
Ít nhất cũng phải đỏ mắt hỏi hắn ta chọn ai giữa y và người trên lầu.
... Nếu Quý Trừng Ý thật sự hỏi như vậy, Dư Hách Diên nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn Quý Trừng Ý.
Chỉ cần Quý Trừng Ý hỏi như vậy... ... ...
Đáng tiếc là hắn ta đã nghĩ quá nhiều.
Quý Trừng Ý luôn bình tĩnh, đương nhiên sẽ không đưa ra lời chất vấn vô nghĩa và mất kiểm soát như vậy.
Y chớp mắt hai cái, thản nhiên đáp: "Nếu chất vấn như vậy có thể khiến việc cậu Dư nɠɵạı ŧìиɧ trở nên hợp lý hơn một chút, vậy thì cứ như vậy đi...Buông tay ra."
Nói đến đây là đủ rồi.
Dư Hách Diên cũng là người có lòng tự trọng, không nói thêm gì nữa, buông tay đang nắm chặt cổ tay Quý Trừng Ý ra.
"Được, anh Ý, anh muốn chia tay thì chia tay, nhưng anh đừng hối hận, bởi vì em sẽ không ở đây chờ anh." Nói xong những lời này, Dư Hách Diên kiên quyết quay đầu đi, không nhìn Quý Trừng Ý nữa.
Nhưng bàn tay buông thõng bên người lại mang dáng vẻ chờ đợi được níu kéo.
Dường như chỉ cần Quý Trừng Ý đưa tay về phía hắn ta, hắn ta sẽ bằng lòng nắm lấy tay y.
Nhưng trên thực tế.
Khoảnh khắc hắn ta buông tay, Quý Trừng Ý đã bước về phía cửa chính.
Khoảnh khắc cánh cửa nặng nề đóng lại, Dư Hách Diên nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc túi giấy xinh xắn.
Là tiệm bánh ngọt lâu đời rất nổi tiếng ở Ninh Thành.
Trước đây hắn ta từng ăn một lần khi đi công tác cùng Quý Trừng Ý, nói ăn rất ngon.
Lúc đó Quý Trừng Ý còn cười hắn ta như trẻ con, thích ăn đồ ngọt như vậy.
Kết quả là bây giờ người này rõ ràng đi công tác ở Vân Thành, lại còn đi đường vòng tới Ninh Thành mua bánh ngọt cho hắn ta.
Luôn là như vậy.
Quý Trừng Ý luôn dùng những việc nhỏ nhặt lạnh nhạt như vậy để tạo ra những biểu hiện giả dối là y yêu hắn ta.
Có lẽ Dư Hách Diên trước đây sẽ còn cảm động, bị lừa gạt.
Nhưng hiện tại, Dư Hách Diên đã không còn thỏa mãn với chút ân huệ nhỏ nhoi này nữa.
Chỉ thấy Dư Hách Diên cầm chiếc bánh ngọt, xoay người đi vào bếp, ném chiếc bánh ngọt mà Quý Trừng Ý đã vòng hơn trăm cây số mua về vào thùng rác.
Sau đó xoay người rời đi.
Không chút lưu luyến.