Phía sau Trần Độc Độc là bạn cùng phòng của cô đang đứng đó.
Thẩm Canh Lễ vừa mới bị cô chọc phát tức rời đi, giờ lại đến bạn cùng phòng đi tới trước mặt cô, ôm lấy bả vai cô nói: “Cậu thực sự ngu ngốc hay đang giả vờ ngu ngốc thế, lời nói của anh ấy mà tớ nghe còn hiểu, ý của anh ấy là muốn cậu kết hôn với anh ấy đó.”
Trần Độc Độc nghe vậy, sợ hãi đến mức phải che miệng bạn cùng phòng, “Đồng Ngôn Vô Kỵ, Đồng Ngôn Vô Kỵ.”
* Đồng Ngôn Vô Kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
Bạn cùng phòng: “…”
…
Hai ngày sau, trở lại quỹ đạo và bắt đầu lớp học chính thức.
Trần Độc Độc khá là mong chờ, từ hồi nhỏ cô đã cảm thấy khảo cổ học là chuyện rất thần kỳ.
Ưu điểm của hai người là đều là chuyên ngành, ngày đầu tiên đến lớp đã bị giáo viên chuyên môn bắt đi.
Hai người đi đến phòng thực hành để tham dự lớp học.
Vừa đi, giáo viên vừa đưa cho họ một bàn chải nhỏ và một cái xẻng nhỏ
Đây là một kỹ năng cần thiết cho sinh viên khảo cổ học, họ phải sử dụng thành thạo các loại bàn chải nhỏ và xẻng nhỏ.
Giáo viên giải thích cho họ làm thế nào để làm sạch với bàn chải nhỏ, làm thế nào để đào bằng xẻng nhỏ.
Cô nhìn giáo viên chìm vào trầm tư, ngây người hồi lâu, Thẩm Canh Lễ hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Trần Độc Độc: “Tôi đang nghĩ, tôi đã đến đúng chuyên ngành rồi. Tôi rất thích loại công việc không có đầu óc này. Tôi nghe nói ngôi mộ của binh mã vẫn đang được khai quật, các công nhân phải đào ba giờ một ngày. Bát cơm sắt, có thể đào đến khi nghỉ hưu, không cần động não, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ ứng tuyển công việc này.”
Thẩm Canh Lễ: “…”
…
Họ đã dành cả buổi sáng trong phòng thực hành, giáo viên đã giải thích cặn kẽ cho họ.
Lại bắt tay vào việc thực hành, bận ngập đầu đến mức bỏ qua giờ cơm.
Từ phòng thực hành đến nhà ăn rất xa, qua đó chắc chắn cũng chẳng còn đồ ăn.
Trần Độc Độc muốn gọi đồ ăn mang đi ở đây.
Cô vừa nghĩ như vậy liền mở phần mềm gọi đồ ăn ra.
Vừa nhìn, thấy phí giao hàng là 7 nhân dân tệ, gà om và cơm mà cô muốn ăn được giao với giá tròn 40 nhân dân tệ.
Cô nhìn Thẩm Canh Lễ đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn anh đầy mong đợi.
Thẩm Canh Lễ: “Chia đôi.”
Trần Độc Độc nghe nói như vậy, cực kỳ kích động.
“Anh có muốn ăn gà om với cơm không? Hay nồi gà Trùng Khánh?”
“Em ăn cái nào tôi ăn cái đó.”
Trần Độc Độc rất vui mừng.
“Đúng vậy, hiện tại chắc là anh đã cảm nhận được người bình thường ăn những món gì rồi. Đây sẽ là thói quen hàng ngày của anh sau này.”
Thẩm Canh Lễ: “…”
......