Chương 4

Dù sao thì kể từ khi vào trường Cố Ngưng đã bị diễn đàn trường học thổi phồng lên là "Nhan sắc thần tiên" hiếm hoi khó gặp trong suốt mười năm qua ở trường đại học Z, sáu năm nay, tân sinh viên đến rồi lại đi, nhưng mãi mà vẫn không ai có thể thay thế vị trí hoa khôi trường của cô ấy cả.

Càng không công bằng hơn nữa chính là, Thượng Đế ngoại trừ cho Cố Ngưng một gương mặt khuynh quốc khuynh thành coi như xong xuôi hết rồi đi, còn ban cho cô ấy có được chỉ số thông minh ưu việt nữa chứ. Giải thưởng quốc gia hàng năm, vốn là nghiên cứu sinh có thể giữ cô ấy bảo đảm top 2 đại học, nhưng trường đại học Z lại đột ngột và mạnh mẽ dùng năm năm tiến sĩ để trực tiếp giữ cô ấy ở lại.

Lúc Cố Ngưng tốt nghiệp đại học chính quy, Nhậm Sơ Tuyết chỉ mới là sinh viên năm nhất, sau đó Cố Ngưng chuyển đến một ngôi trường khác, thế nên cô càng không có cơ hội gặp lại người thật.

Cô chỉ mơ hồ nghe qua một ít tin đồn về Cố Ngưng.

Nghe đồn Cố Ngưng có tính cách cao ngạo và lạnh lùng, trừ phi đi công việc, thời gian khác cô ấy đều lạnh như băng, từ chối người ở ngoài cách xa họ ngàn dặm. Có người không biết sâu cạn thế nào, thấy sắc đã nảy lòng tham đi bắt chuyện với cô, mới cảm nhận được khi bắt chuyện thì cái việc thảm hại nhất không phải là bị người ta từ chối, mà là... trực tiếp bị phớt lờ đi.

Cố Ngưng tựa như một đóa sen tuyết băng giá nở rộ trên đỉnh núi tuyết, là giấc mộng mà rất nhiều người ở đại học Z chỉ có thể nhìn và hy vọng mà không thể nào nhìn thấy hay đạt được.

Mà hiện tại, đóa hoa cao lãnh này, đang ngồi ở trong xe, cách cô chỉ một bước chân mà thôi, chóp mũi của Nhậm Sơ Tuyết thậm chí có thể ngửi được mùi thơm của hoa U Lan nhàn nhạt tỏa ra từ trên người của Cố Ngưng, phảng phất bao phủ lấy khắp không gian bên trong xe.

Cũng chính vào lúc này, Nhậm Sơ Tuyết đột nhiên ý thức được một chuyện quan trọng hơn: Nếu Cố Ngưng chính là chị họ của Trần Hạo, vậy thì... nói cách khác, chuyến du lịch lần này, cô ấy sẽ ngủ chung một phòng cùng với Cố Ngưng đấy ư?!

Trong nháy mắt, trong lòng cô giống như đang ôm lấy một con thỏ, bang bang loạn nhảy - -

Tay của Cố Ngưng phải mất một khoảng thời gian dài kể từ khi cô ngồi lên xe mãi cho đến khi chiếc xe đã chạy đi xa, dù vậy trái tim của Nhậm Sơ Tuyết vẫn đập thình thịch rất nhanh và không thể nào bình tĩnh lại được.

Trần Hạo ngồi ở ghế phụ lái, mẹ của Trần Hạo lái xe, hàng ghế ở phía sau cũng chỉ có cô và Cố Ngưng, hai người cách nhau gần, mới càng cảm thấy người bên cạnh thật sự... Có vẻ mặt quá đẹp mắt, nhìn kỹ hơn nữa thì phát hiện ra làn da của đối phương thế mà lại vẫn tốt như vậy, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.

Cố Ngưng có một đôi mắt phượng màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, không giống như mắt phượng bình thường, nó tương đối hẹp và dài, đường cong ánh mắt của cô cũng vô cùng tròn trịa và mượt mà, gần giống như một đôi mắt hạnh, làm cho người ta có loại cảm giác thuần khiết và ngây thơ, nhưng cuối cùng đuôi mắt giương lên lại giống như một con cá nhỏ lắc lư, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, ánh mắt giống như mực nước bị nghiên mực cổ xưa nhiều năm tuổi mài ra, thấm đẫm rất nhiều tháng năm đen tối, thâm thúy và rất có vẻ đẹp cổ điển.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím thành một đường, môi hơi vểnh lên và có độ cong rõ ràng.

Tầm mắt lại dời xuống, một đôi tay thon dài đang thờ ơ lật giở một quyển sách.

Nhậm Sơ Tuyết tự nhận không phải khống chế tay mình không được, nhưng tầm mắt lại không khống chế được dính vào hai tay này.

Làn da của cô trắng nõn như ngọc thạch, thịt cừu loại thượng hạng, các chỗ khớp xương rõ ràng, mềm mại như búp măng mới mọc sau cơn mưa.