Cá rô gần như không xương, thịt cá như tép tỏi ngâm nước tương, ăn vào thơm ngon, đậm đà, thịt còn mềm và có vị biển.
Cơm trưa quá ngon, Tưởng Thiên bất cẩn ăn hơi nhiều, sau khi dọn dẹp xong, nàng nằm trên sô pha ôm bụng than: "Ai da, ngày nào cũng ăn giống vậy, em sớm muộn cũng sẽ béo lên."
Thẩm Tích Nhược đi ra, vừa thoa kem dưỡng da tay vừa nói: "Đôi khi ăn sẽ không sao."
Tưởng Thiên oán giận nhìn cô: "Ở cùng một tiểu khu, về sau lẽ nào em có thể nhịn được việc không đến nhà chị ăn ké sao."
Thẩm Tích Nhược rũ mắt, cười nhìn nàng: "Lúc nào cũng hoan nghênh em đến."
Nói rồi cô ngồi lên sofa, hỏi Tưởng Thiên: "Lát nữa em có muốn làm gì không?"
Tưởng Thiên nhìn thoáng vali của mình. Vốn nên sắp xếp hành lý nhưng hiện tại nàng mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, chỉ muốn nằm yên bất động.
"Muốn sắp xếp hành lý sao? Để chị giúp em."
Thẩm Tích Nhược nói rồi muốn đi về phía vali.
"Chị đừng nhúc nhích, ngồi xuống đi!"
Tưởng Thiên bắt lấy Thẩm Tích Nhược, sợ cô thật sự không khách khí mở vali của mình.
Chuyện này sao có thể để Thẩm Tích Nhược làm!
Ngón tay cao quý của Thẩm tổng, sao có thể chạm vào vali lung tung thứ bên trong của mình, ngón tay của Thẩm tổng chỉ thích hợp gõ bàn phím, làm công việc kiếm tiền trăm triệu.
Tưởng Thiên nịnh nọt cười: "Tự em làm được, tự em làm được."
Thẩm Tích Nhược nhìn biểu cảm của nàng cũng biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cười nói: "Như vậy đi, em cùng chị xem TV, lát nữa chị về công ty, chờ chị về em tự mình sắp xếp."
Tưởng Thiên vừa nghe, liên tục gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi trên sô pha, Thẩm Tích Nhược cầm điều khiển, chọn gameshow hot nhất hiện tại.
Tưởng Thiên thắc mắc hỏi: "Chị cũng thích xem show này sao?"
Thẩm Tích Nhược nhấp môi, nói: "Không thích lắm."
Tưởng Thiên: "Vậy chị xem cái này làm gì?"
Thẩm Tích Nhược: "Vừa lúc có một dự án trọng điểm."
Tưởng Thiên gật đầu: "Hiện tại show kiếm được rất nhiều tiền..... à đúng rồi, đề cử một gameshow cho chị, tên "Đến Cánh Đồng Thôi", chị có thể liên hệ với tổ tiết mục thử đầu tư chương trình của họ, tuyệt đối có thể kiếm gấp mười, gấp trăm lần. Em hứa danh dự, tiết mục này nhất định và chắc chắn sẽ hot"
Thẩm Tích Nhược quay đầu, thầm nhìn nàng, khẽ nói: "Cái đó...... chị nhớ rồi."
Hai người ngồi trên sô pha, máy sưởi sàn vừa mở đã rất ấm áp, cả căn phòng tràn ngập hương thơm. Tưởng Thiên nghĩ, nhà này cũng thật đỉnh, ngày đầu tiên đã có mùi hương của Thẩm Tích Nhược, chẳng phải từ ban đầu đã có dấu vết của Thẩm Tích Nhược sao.
Ngẫm lại về sau mình ở trong này, có dấu vết của Thẩm Tích Nhược..... thật kí©h thí©ɧ.
Nàng càng thất thần suy nghĩ, hương thơm càng nồng, không ngừng truyền vào mũi.
"Hửm? Mùi gì vậy, thơm quá...... như mùi quýt ấy."
Nàng ngửi đến ngửi lui, cuối cùng ngửi đến tay Thẩm Tích Nhược.
"Sao? Có thể là kem dưỡng da tay của chị, em ngửi thử xem?"
Thẩm Tích Nhược lấy một tuýp kem dưỡng da tay ra.
Cô mở nắp, tự nhiên kéo tay Tưởng Thiên, cho một ít lên bàn tay của nàng.
Tưởng Thiên đang muốn tự mình thoa thì thấy Thẩm Tích Nhược không buông tay, dù nàng giật tay thế nào vẫn không được.
"Cái này không thể thoa như vậy......."
Thẩm Tích Nhược nói, tự mình động thủ, nhẹ nhàng dùng ngón tay thoa từ trong lòng bàn tay, chậm rãi thoa đến bên ngoài.
Sau đó, cô lật tay Tưởng Thiên lại, cho một ít dưỡng da lên trên, chậm rãi thoa.
Thoa từ mu bàn tay đến các ngón tay, sau đó đổi bên, làm tương tư.
Tưởng Thiên luôn cảm thấy kỳ lạ, người này chỉ thoa kem dưỡng da thôi, vì sao có thể thoa..... như đang thực hiện nghi thức nào đó?
Hơn nữa, còn nhân cơ hội không ngừng xoa xoa sờ sờ tay mình.
Tay Tưởng Thiên bắt đầu tê, có chút ngứa, nàng tin đây không phải là tác dụng của kem, mà là do tâm lý hồi hộp và hưng phấn tạo nên.
Thẩm Tích Nhược trịnh trọng thoa xong kem dưỡng da nhưng vẫn không buông tay Tưởng Thiên mà vô cùng nghiêm túc kiểm tra một phen.
"Được rồi."
Cô thả tay Tưởng Thiên lại trên sofa, xoay người tiếp tục xem show.
Tưởng Thiên: "............."
Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nàng cúi đầu ngửi thử, kem dưỡng da này thật sự rất thơm, có vị quýt và vị dầu dừa, rất dễ chịu mà không nặng mùi.
Thật sự rất dễ dùng, dùng tốt phải nhờ Thẩm Tích Nhược mua giúp mình.
Mua rồi thì có thể hẹn Thẩm Tích Nhược phục vụ "thoa giúp" cũng được, hí hí.
Thẩm Tích Nhược xem show xong, tạm biệt về công ty, Tưởng Thiên thu xếp lại mọi thứ bỗng nhận được cuộc gọi của Lý Hồng.
"Tưởng Thiên, mai em phải ghi hình show, chị đã tìm giúp em một trợ lý, chín giờ sáng đến công ty, em ấy sẽ đưa em đi. Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, em tự mình thu xếp hành lý đi."
Tưởng Thiên: "......... Aaaaa! Em vừa sắp xếp tất cả hành lý vào tủ quần áo! Hiện tại phải sắp xếp lần nữa sao!"
Lý Hồng: "Ai, nghệ sĩ nổi tiếng là vậy đấy, em phải quen, sau này quần áo thường dùng em đừng cho vào tủ quần áo, cứ để luôn trong vali đi."
Tưởng Thiên: "Cái gì, em là nghệ sĩ nổi tiếng sao?"
Lý Hồng: "Phải đó. "Thân Mật của Em" đột phá ratings, trở thành bộ phim ăn khách trong top 1 hiện tại, còn được đề cử nhiều giải thưởng, em quay show về sẽ phải đi rất nhiều thảm đỏ, chị cũng đã tự mình tìm nhãn hiệu để em hợp tác rồi."
Tưởng Thiên vô cùng vui mừng, nàng đã biết bộ phim này sẽ hot nhưng không ngờ sẽ hot đến như vậy. Lúc trước khi mình tố giác Thẩm Tích Chu trên Weibo, Lý Hồng không ngăn cản còn ủng hộ, người đại diện này của nàng thật sự rất đáng tin cậy.
"Cảm ơn chị, chị Lý, cảm ơn chị đã luôn thông cảm và ủng hộ em."
"Muốn cảm ơn thì em nên cảm ơn Thẩm Tích Nhược, cô ấy rất để tâm đến em. Được rồi, không nói nữa, có chuyện gì em cứ gọi cho chị, đừng nhắn qua WeChat, WeChat của chị có nhiều tin nhắn quá chị không xem hết, chị cúp đây."
Không đợi Tưởng Thiên hỏi rõ ràng, Lý Hồng đã vội vã gác máy.
Sáng hôm sau, Tưởng Thiên chạy đến công ty của Lý Hồng, gặp trợ lý mới của mình, là một cô gái vừa tốt nghiệp giống nàng, tên Triệu Phỉ Phỉ.
Triệu Phỉ Phỉ giúp nàng mang vali lên xe, cười nói: "Chị Lý nói, tuổi của chúng ta xấp xỉ nhau, đề tài nhiều sẽ dễ thân hơn. Chị Tưởng, sau này em sẽ cố gắng làm việc.
Lần đầu tiên được gọi là chị khiến Tưởng Thiên không quen, đáp: "Đừng gọi xa cách như vậy, gọi chị Thiên Thiên là được rồi. Em biết show này thế nào không?"
Triệu Phỉ Phỉ nhớ lại tư liệu mình xem: "Chị Thiên Thiên, show này sẽ có sáu khách mời tham gia, sau đó sẽ có một đoàn quan sát gồm fans, người chuyên nghiệp và các đại biểu của ngành sản xuất, vừa quan sát mọi người phát sóng trực tiếp vừa bình luận, cũng sẽ có biên tập ở hậu kỳ."
Tưởng Thiên nghĩ rồi hỏi: "Em có danh sách khách mời không?"
Triệu Phỉ Phỉ: "Tổ tiết mục muốn bảo mật."
Xe chạy đến một tỉnh huyện nào đó cách xa thành phố A, đường vẫn chưa được làm xong, chạy đến cuối đường, hai người kéo vali ngồi trên máy kéo.
Tưởng Thiên cũng khϊếp sợ đến câm lặng, trong truyện nào có viết show này biếи ŧɦái như vậy!
Triệu Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh, bị tiếng máy kéo làm cho run rẩy: "Chị Thiên Thiên...... tổ tiết mục cũng...... quá...... vô nhân tính..... sao có thể để...... tiểu tiên nữ..... ngồi máy kéo đến!"
Tưởng Thiên nghe thấy bật cười.
Khi đến nơi, vừa nhìn, Tưởng Thiên suýt muốn lập tức quay đầu về nhà.
Một khu nhà gỗ hai tầng, tường gạch cũng bị bong ra, trên cửa sổ còn có mạng nhện! Ngôi nhà gần như hoang tàn, này có thể cho người ở sao?
À đúng, người không thể ở nhưng tiểu tiên nữ thì có thể, haha.
Đạo diễn show đến bắt tay với nàng, Tưởng Thiên suy yếu hỏi: "Còn có ai vậy?"
Đạo diễn cười lớn: "Lát nữa cô sẽ biết."
Từ lúc qua được cửa lớn bằng gỗ, chương trình đã chính thức bắt đầu quay. Tưởng Thiên xách vali vào nhà, vừa vào đã thấy một khách mời nam.
Người nọ mặc đồ thời thượng, đôi mắt to đào hoa, diện mạo vô cùng quyến rũ, vừa thấy nàng đã tiến lên chào hỏi: "Ai nha, xin chào xin chào, tôi tên Phương Ứng Hứa, là ca sĩ."
Tưởng Thiên cười bắt tay giới thiệu, sau đó phát hiện Phương Ứng Hứa hoa lan chỉ, chỉ vào chỗ ngồi: "Bên kia bẩn quá, tôi không dám ngồi, chỉ có thể đứng."
Tưởng Thiên nhìn qua, thấy trên bàn ghế, có một lớp đất.
Nàng nhìn Phương Ứng Hứa, thấy đối phương không có ý lau, chỉ có thể tự mình cuộn tay áo, dùng giấy vệ sinh lau khô bàn ghế: "Được rồi, trước lau vậy đi, mọi người đến đông đủ lại lấy nước lau."
Sau đó có ba khách mời đến gồm một nữ hai nam.
Người nữ tên Uyển Duyệt, là diễn viên tuyến hai, cùng diễn viên nam tên Khương Tử Hi và người mẫu nam tên Thành Việt.
Mọi người cùng nhau dọn dẹp, nhân tiện nhìn quanh nhà. Ngôi nhà này gồm hai tầng, trên lầu có bốn phòng, dưới lầu có hai phòng nhưng không phòng nào có điều hòa, phải tự sưởi bằng tay.
"Điều kiện cũng thật gian khổ, điều hòa cũng không có, cái này làm sao người ta có thể ở nổi." Phương Ứng Hứa lẩm bẩm.
Uyển Duyệt cười an ủi hắn: "Chỉ một tuần thôi, tạm chấp nhận đi."
Lúc này, ở nơi các khách mời không nhìn thấy, rất nhiều người của đoàn quan sát đã vào chỗ, có người không kìm lòng được nói: "Phương Ứng Hứa này công tử bột thật."
"Vốn tôi cho rằng Tưởng Thiên mới là người mảnh mai nhất, dù sao cô ấy cũng nhỏ tuổi nhất, thoạt nhìn còn rất yếu, không ngờ cô ấy lại không ngại làm việc."
Khi vị khách mời cuối cùng xuất hiện, Tưởng Thiên đang quét dọn trên lầu hai, chỉ nghe thấy phía dưới đầy tiếng ồn ào kinh hô: "Oa!"
Nàng nhanh chóng chạy xuống xem, sửng sốt chút lại cười rạng rỡ: "A! Sao lại là chị, Tích Nhược!"
Thẩm Tích Nhược cười rộ, buông vali trong tay, nói với Tưởng Thiên trên lầu: "Đã lâu không gặp."
Tưởng Thiên chạy xuống lầu.
Trong đoàn quan sát có người kích động nói: "Ai nha! CP Nhược Thiên của tôi đang bên nhau kìa! Aaaaa, phát đường phát đường, vừa gặp đã muốn ôm nhau, ngọt quá!"
Nhưng khi mọi người không chú ý, một bóng người cao to bỗng đâm vào lòng Thẩm Tích Nhược làm cô suýt lảo đảo.
Người nọ khóc lóc nói: "Huhuhu, Thẩm tổng, cậu nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Phương Phương bên hồ Đại Minh của cậu này!"
Tưởng Thiên chạy xuống lầu nhìn thấy Phương Ứng Hứa dùng sức cuộn người nhào vào lòng Thẩm Tích Nhược.
Fan CP trong đoàn quan sát: "????"
Tưởng Thiên: "?????"
Thẩm Tích Nhược: ".........."