Chương 27: Ước nguyện của Tưởng Thiên

Bên ngoài cửa văn phòng của Thẩm Tích Chu.

Trợ lý của hắn rất cẩn thận đẩy cửa vào, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thẩm tổng, có điện thoại....."

Thẩm Tích Chu ở trong phòng ném một ống đựng bút lớn ra, "ầm" ống đựng bút nện vào cửa tạo ra tiếng vang lớn.

Theo sau là giọng khàn khàn, phẫn hận của hắn: "Cút!"

Trợ lý: "Là cha ngài gọi đến."

Trong phòng bỗng chốc yên lặng, sau một lúc, Thẩm Tích Chu suy sụp nói: "Mang vào đây."

Gia chủ hiện tại của Thẩm gia chính là ba của hắn, Thẩm Bác.

Thẩm Bác gọi đến chỗ trợ lý của Thẩm Tích Chu là vì mấy ngày nay điện thoại của Thẩm Tích Chu vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, không nhận bất kỳ cuộc gọi nào.

Trên Weibo của Thẩm Tích Chu, lượng fans liên tục giảm, còn có hội người hóng hớt không ngừng mắng hắn, hắn chỉ lên một lần đã bị mắng đến lập tức rời khỏi Weibo.

Đoàn đội của Thẩm thị lại không giỏi, với xuất thân là xí nghiệp truyền thống, bọn họ không hiểu quá nhiều về dư luận trên internet, đoàn đội chỉ dừng ở mức mù quáng làm bay màu nick.

Cách làm bay màu cũng cực kỳ ngu xuẩn, tự đại, trên mạng có nhiều account marketing và đại V, mà anh lại không phải sếp của Weibo, sao có thể làm tất cả bay màu? Càng làm, cảm xúc phản kháng của mọi người càng lớn, mặt trái của Thẩm Tích Chu càng được truyền nhiều hơn.

Thẩm Tích Chu tức đến mức lập tức đuổi toàn bộ, muốn hợp tác với công ty quan hệ công chúng nổi danh bên ngoài.

Kết quả công ty người ta vừa thấy, ai cũng không muốn đứng đầu ngọn gió, huống hồ Thẩm Tích Nhược đã lên tiếng, nếu ai hợp tác với hắn chính là đang đối nghịch với giải trí Khuynh Thành.

Vậy nên hiện tại, Thẩm Tích Chu hoàn toàn hết cách với dư luận trên mạng, đoàn đội của mình đã bị đuổi, lại không tìm thấy công ty hợp tác, hắn hết đường xoay xở, trốn trong văn phòng, hai ngày không dám về nhà, không dám nghe bất kỳ cuộc gọi đến nào.

Nhưng Thẩm Bác đích thân gọi đến, hắn thật sự không dám không nghe.

"Ba."

"Tiểu Chu à, sao con lại tắt máy? Mẹ con muốn con về nhà ăn cơm."

Giọng Thẩm Bác vẫn bình thường như không biết chuyện gì.

"Dạ, con sẽ về."

Thẩm Tích Chu cố gắng ép giọng đau khổ của mình xuống.

"Ba đã biết chuyện trên mạng. Làm chủ, về sau con phải học cách xử lý ý kiến và thái độ của công chúng cho tốt vào, còn nữa, cô minh tinh kia..... là cái gì Thiên?"

Thẩm Bác bình tĩnh nói như đang bàn việc nhà nhưng Thẩm Tích Chu hiểu, ba hắn càng bình tĩnh, gió lốc càng lớn.

Nghĩ đến Tưởng Thiên, tâm trạng của Thẩm Tích Chu rất phức tạp.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cô gái ngây thơ có đôi mắt sáng ngời khiến người trìu mến vào hôm ấy, hình ảnh đó vẫn luôn trong tâm trí và cả giấc mộng của hắn, nó tựa như ma chú không thể vứt ra được.

Nhưng mặt khác, hắn căm hận Tưởng Thiên đến tận xương thủy với hành động công khai bêu xấu mình của nàng, hắn hận không thể cầm tù nàng sau đó dạy nàng biết lễ độ là gì.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tích Chu nhỏ nhẹ nói: "Cô ta tên Tưởng Thiên, là một tiểu minh tinh có quan hệ rất tốt với Thẩm Tích Nhược. Ba, con nghe nói một chuyện không biết có phải thật không...... nhưng hình như cô ta và Thẩm Tích Nhược đang quen nhau."

Thẩm Bác ở đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó hơi cười đáp: "Là thật sao? Thật thú ý, đứa con gái không chịu nghe lời của ba lại có thể bao dưỡng một tiểu minh tinh, thật sự đi con đường không bình thường mà."

Thẩm Tích Chu không nói, im lặng nghe.

Thẩm Bác trầm ngâm tiếp tục: "Con đừng quản chuyện này, ba sẽ giúp con giải quyết. Cũng nên tìm chút chuyện cho chị con làm, đừng để nó mê muội mất cả ý chí."

Thẩm Tích Chu chỉ nói: "Con sẽ nghe theo ba."

Gác máy, Thẩm Tích Chu ở trong văn phòng trống rỗng, chậm rãi cong môi.

Một khi ba ra tay, tất cả đều sẽ đơn giản hơn. Nhưng muốn khống chế tập đoàn, mình phải học được các thủ đoạn của ba.

Tưởng Thiên, Thẩm Tích Nhược, hai người phụ nữ độc ác, các cô hãy đợi đó.

Phim của Tưởng Thiên đã phát sóng được một nửa, độ thảo luận đã ở cấp quốc dân, một phần toàn dân thảo phạt Thẩm Tích Chu, dẫn đến không ít người thảo luận về hiện tượng xã hội, mọi người đều tranh nhau phát biểu quan điểm, khi đó khó tránh khỏi vào xem phim của Tưởng Thiên, tìm tư liệu sống.

Mặt khác, bộ phim thật sự rất hay, là bộ phim thần tượng có ngọt có ngược, khán giả xem đến không thể ngừng, nhiều người xem bình thường chỉ cảm thấy hứng thú, cao lắm chỉ nói nữ chính đẹp đó.

Mà Tưởng Thiên thì đang thu xếp đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.

Hành lý của nàng thật sự rất ít, các đồ vật hầu như bán hoặc bỏ đi, dọn đến dọn lui chỉ có hai vali chứa giày và quần áo đắt tiền.

Còn một vali nhỏ là toàn bộ sách chuyên ngành của mình. Nàng từng là diễn viên ở thế giới kia nhưng không phải xuất thân chính quy, khi còn trẻ nàng tiến tổ làm diễn viên quần chúng, từng bước lăn lê bò lết tích lũy kinh nghiệm mới thành diễn viên.

Hiện tại có cơ hội học tập tốt như vậy, nàng đương nhiên phải cố gắng bắt lấy, đọc nhiều sách, thực tiễn nhiều, cố gắng học tập mới là đúng đắn.

Bạn học luôn gây phiền toái cho Tưởng Thiên lúc trước đi đến trước cửa ký túc xá, thấy nàng cho từng quyển sách vào vali, cười nhạo nói: "Ha, thành tích ngày thường kém lên bờ xuống ruộng, lúc này mới biết ra sức học tập? Xã hội bây giờ, đóng phim phải có thiên phú, muốn kiếm tiền, trước hết ném hết đống sách cũ này đi. Tưởng Thiên, chuyện này cô còn không hiểu, làm sao kiếm được tiền đây?"

Tưởng Thiên nhìn nàng một chút, nguyên chủ khi còn ở trường, thành tích thật sự hơi kém nhưng cũng không đến phiên bạn học này phê bình, dù sao thành tích của cô nàng này cũng thuộc loại đếm ngược lên, đã vậy còn kém hơn cả nguyên chủ.

Nàng lặng lẽ tìm một hộp nhỏ, mở nắp hộp, đặt lên bàn.

Cô nàng thấy thế nhìn xem, liếc mắt đã biết logo trên hộp, còn có vòng cổ hình một sừng, cô nàng mặt mày há hốc.

Đây đây đây chẳng phải là phiên bản giới hạn của nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng Blue Blood của Châu Âu sao!

Cả thế giới chỉ có 200 chiếc!

"Này của cô là giả sao! Sao cô có thể có được thứ này? Nữ minh tinh lúc trước đi xem show đeo vòng cổ đã bị đồn thành hình tượng phú hào là cô? Trời ạ, tôi không tin đâu."

Tưởng Thiên thuận miệng nói: "Phía trên có đánh dấu chống giả, cô có thể nhìn thử."

Cô nàng đương nhiên không nhìn, thấy thái độ thản nhiên của Tưởng Thiên, nàng đã biết đó là thật.

Thảm bại, thảm bại! Vừa rồi còn cười nhạo người ta chỉ biết đọc sách, không biết cách kiếm tiền, hiện tại mới biết, người ta đã thoát khỏi giai đoạn kiếm tiền mà đã ở mức dùng vòng cổ phiên bản giới hạn!

Dù là nhà giàu trong nước, đôi khi cầm tiền vẫn có thể không mua được.

Vậy mà bị nàng tùy tiện đặt trên bàn ở ký túc xá, cả căn phòng như bị món đồ này chiếu sáng!

Cô nàng che mặt, thút thít chạy đi.

Tưởng Thiên kéo ba vali, cầm lý hộp quà Thẩm Tích Nhược đưa mình, nhìn nó, khóe môi cong lên, thỏa mãn cho hộp vào túi trên ngực mình.

Nàng kéo ba vali xuống lầu, khi ra ngoài trường, công ty vận chuyển được gọi cũng đã đến.

Xe này là nàng tự gọi, không liên quan đến Thẩm Tích Nhược.

Hôm nay nàng muốn dọn hết tất cả, buổi tối sẽ chính thức đến nhà Thẩm Tích Nhược chào hỏi, để cô kinh ngạc, nhìn thấy năng lực của mình!

Không bao lâu, xe công ty vận chuyển đã đến tiểu khu, vì không nhiều đồ, nhân viên hỗ trợ đến thay máy thì rời đi.

Tưởng Thiên quẹt thẻ, bấm số lầu, lên lầu, mở cửa, kéo vali vào.

"Ai?"

Sao có người lại ở trong, còn có tiếng vang.

Ban đầu nàng cứ nghĩ là trộm nhưng trong phòng tràn ngập mùi thức ăn làm Tưởng Thiên vất vả lao động cả buổi sáng, ngửi thấy không thể chịu nổi.

Nàng dùng sức ngửi, vô cùng vui vẻ nói: "Là tên trộm nào! Sao lại hầm xương ở nhà tôi!"

Nàng thay giày, đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy Thẩm Tích Nhược mang tạp dề đứng trước nồi.

Dáng người Thẩm Tích Nhược thon thả, tạp dề phác họa vòng eo yểu điệu của cô, hương thơm bay khắp nhà cùng với dáng người xinh đẹp của cô như hình ảnh mộng ảo.

Tưởng Thiên rón rén bước đến, vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tích Nhược từ phía sau.

A! Cảm giác mất hồn này! Đường cong này ôm thoải mái quá!

Nàng ôm một chút, nghiêng đầu nói với Thẩm Tích Nhược: "Sao hôm nay chị đến đây?"

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, đáp: "Vì biết hôm nay em chuyển nhà. Hay lắm, còn biết gạt chị."

Tưởng Thiên cười, thè lưỡi.

Thẩm Tích Nhược cho xương hầm trong nồi vào mâm lại cho nồi dưới nước.

"Chị muốn rửa sao? Để em làm cho!"

Tưởng Thiên đoạt lấy nồi trong tay cô, nhìn xung quanh, phát hiện không có nước rửa chén.

"Ừm......."

Nàng cái khó ló cái khôn, chạy ra mở vali của mình, mang chai dầu gội vào.

"Ai!"

Thẩm Tích Nhược cố ý thở dài, cúi đầu mở tủ chén lấy chai nước rửa chén.

Tưởng Thiên vừa tính dùng dầu gội rửa chén: ".........Thì ra trong nhà có."

Chờ nàng rửa xong, Thẩm Tích Nhược đã nấu xong canh hải sản, hiệu suất vô cùng cao.

Tưởng Thiên cười tủm tỉm, đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng nuốt nước miếng.

Thẩm Tích Nhược chậm rãi trò chuyện với nàng: "Vì sao lại muốn gạt chị? Không phải bảo không cho chị giúp em chuyển nhà rồi sao?"

"Vì...... ừm thì em muốn tự mình chuyển đến đây rồi sau đó tạo bất ngờ cho chị."

"Được rồi, chị biết rồi, Thiên Thiên siêu cấp lợi hại. Hôm nay là do em sắp xếp hết, chị chỉ đến đây làm ấm nhà của em thôi."

"Hahaha......"

Tưởng Thiên chột dạ cười. Ấm nhà gì đó, nghe thật ái muội.

"Quê chị có một tập tục, là ngày đầu tiên chuyển nhà, phải dùng bếp làm cơm, hơn nữa nhất định phải có cá, như vậy mỗi năm mới có dư. Tập tục gọi là làm ấm nhà." Thẩm Tích Nhược vừa thuần thục trải bàn vừa nói.

Tưởng Thiên càng chột dạ, trong đầu toàn những hình ảnh đen tối! Tập tục của Thẩm Tích Nhược rất đứng đắn! Chỉ là làm ấm nhà, làm bữa cơm mà không phải làm ấm giường!

Thẩm Tích Nhược bưng món lên, quả nhiên có một phần cá rô hấp, đặt ở giữa, xung quanh là các món nhỏ và canh.

Gương mặt dịu dàng của cô xuyên qua hơi nóng của món ăn nhìn Tưởng Thiên: "Thiên Thiên, đây là bữa cơm đầu tiên của em ở nhà mới, em mau cầu nguyện đi."

Tưởng Thiên cũng cười, ánh mắt mang chút nước, gương mặt của Thẩm Tích Nhược mơ hồ lại dịu dàng.

"Em ước, người cùng ăn bữa cơm này với em, mãi mãi sẽ vui vẻ, hạnh phúc."