Vì thời gian nghỉ phép quá vui sướиɠ nên thường trôi qua rất nhanh, vài ngày sau, Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược cùng nhau về thành phố A.
Sân bay thành phố A, Tưởng Thiên mang kính râm, đeo khẩu trang như người bình thường, dù sao hiện tại nàng cũng chỉ là một minh tinh bình thường, không có fans nên không cần cố kỵ.
Nhưng hai người đi không được bao lâu, đã nghe thấy tiếng thét chói tai, còn có không ít người cầm bản đèn led đủ màu đứng ở một chỗ trống.
Tưởng Thiên lẩm bẩm: "Oh, mình nổi nhanh vậy sao?"
Thẩm Tích Nhược đưa tay ngăn nàng lại: "Chúng ta đi chậm một chút."
Tưởng Thiên cười, gật đầu, nói với Thẩm Tích Nhược: "Em biết mà, đại minh tinh đều phải đi chậm mới được, hãy xem tướng đi minh tinh kiểu mẫu của em đây!"
Nàng vui vẻ cất bước, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về trước.
Thẩm Tích Nhược câm nín, kéo nàng hướng vào lòng mình: "Em nhìn lại đi, đó đều là fan của Tô Hương Tuyết!"
Đúng lúc này, phía sau hai người truyền đến tiếng cười vang.
Tưởng Thiên giật mình, cả người run lên, tiếng cười này vừa dẹo vừa giả, nàng chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ, ngoài người phụ nữ Tô Hương Tuyết ra không ai có giọng cười đặc trưng như vậy.
"Tưởng Thiên? Sao trùng hợp vậy, chúng ta bay cùng chuyến này, thật đúng là có duyên."
Giọng Tô Hương Tuyết từ sau đầu Tưởng Thiên truyền đến.
Tưởng Thiên cứng đờ quay đầu nhìn nàng, thấy Tô Hương Tuyết nhanh nhẹn bước đến đây, muốn chụp bả vai nàng.
Bên cạnh có không ít fans, đang kích động cũng thấy hai mỹ nữ Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược, đều các thấy hơi quen mắt, nên hỏi:
"Này, hai người họ là ai vậy? Có phải là bạn của Tô Hương Tuyết không? Nhìn cũng giống minh tinh đó."
"Sao càng nhìn càng quen nhỉ, hình như lần trước đọc tin tức có thấy......"
"Đúng rồi, mọi người có biết Thẩm Tích Chu không, người này hình như là người yêu mới của Thẩm Tích Chu đó."
"Nhưng tên tra nam Thẩm Tích Chu không phải đang có tin đồn với Tuyết Tuyết nhà mình sao...... Sao anh ta dám bắt cá hai tay!"
Gần đây Tô Hương Tuyết có tin đồn với Thẩm Tích Chu, cũng là do bản thân Tô Hương Tuyết thúc đẩy, nàng muốn nhờ nó mà thử thái độ của công chúng, hơn nữa cũng chậm rãi trải thảm, về sau gả vào Thẩm gia.
Thái độ của fans hơi kịch liệt, fans Tô Hương Tuyết ghé bỏ Thẩm Tích Chu lăng nhăng, fans Thẩm Tích Chu ghét bỏ Tô Hương Tuyết hoa tàn ít bướm, dù cãi nhau rất lớn nhưng mức độ nổi tiếng của Tô Hương Tuyết cũng nâng lên, nàng rất vừa lòng với kết quả này.
Nhưng nhìn thấy một đối tượng tin đồn khác của Thẩm Tích Chu, fans Tô Hương Tuyết có lòng bao che, nhìn Tưởng Thiên như nhìn tiểu tam.
Chúng tôi ghét bỏ Thẩm Tích Chu là mẹ vợ ghét bỏ con rể, nhưng cô và Thẩm Tích Chu có tin đồn, vậy không phải cô là tiểu tam sao!
Không đề cập đến việc Thẩm Tích Chu là tra nam, dù sao anh ta cũng không ở đây nhưng tiểu tam thì có!
Không ít fans nghĩ vậy, bắt đầu tức giận nhìn Tưởng Thiên, có người còn hô tô:
"Cô không hợp với Thẩm Tích Chu đâu! Đừng làm phiền người ta!"
"Thẩm Tích Chu là của Tuyết Tuyết nhà chúng tôi, cô đừng đυ.ng vào anh ta!"
"Tuyết Tuyết nhà chúng tôi mới hợp với Chu Chu, hy vọng cô làm chị em cô ấy, đừng đυ.ng vào người của cô ấy!"
Tô Hương Tuyết nghe fans mình nói vậy, vô cùng vui vẻ, còn phất tay, mỉm cười cổ vũ các nàng.
Tưởng Thiên vừa nghe, suýt xù lôиɠ ʍυốn đánh cho mấy người này mấy cái.
Nàng ném tay Tô Hương Tuyết trên vai mình ra, cười lạnh nói với Tô Hương Tuyết: "Haha, cô Tô này, chuyện của cô và Thẩm Tích Chu thì liên quan gì đến tôi? Vì sao tôi phải có tin đồn với loại tra nam đầu óc ngâm nước như Thẩm Tích Chu? Mời cô Tô quản fans mình lại, đừng vô căn cứ rồi há mồm la to! À, tôi quên mất, bản thân cô Tô có lẽ cũng có những ý xấu này nên đúng là fans nào idol nấy!"
Nói xong nàng hung hăng trừng Tô Hương Tuyết, xoay người kéo vali đi.
Fans ở một bên sợ ngây người: ".........?"
Có ai gặp qua minh tinh mắng người ở sân bay chưa? Chẳng lẽ các nàng nhìn nhầm, người này lẽ nào không phải Tưởng Thiên, không phải minh tinh đều giữ hình tượng sao?
Sắc mặt Tô Hương Tuyết thẹn quá hóa giận sắp thành màu gan heo, nàng trừng mắt nhìn bóng lưng của Tưởng Thiên, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì.
Tưởng Thiên sải chân bước đi, fans hai bên im lặng như tờ, cảm thấy biểu cảm của nàng như một giây sau sẽ đánh người.
Có fans không hiểu nhỏ giọng hỏi: "Không phải hai người họ là chị em sao?"
Tưởng Thiên dừng bước, quay lại, đi đến trước fan kia.
Nàng cười nói: "Chị em? Tôi vốn không quen biết cô ta, không biết vì sao cô ta luôn muốn làm bạn với tôi, mà tôi không muốn kết bạn với cô ta, cảm ơn, chị nhà cô không có bất kỳ quan hệ nào với tôi."
Các fans ngây ra như ngỗng: "............."
Mắt thấy Tưởng Thiên sắp đi khỏi, Tô Hưởng Thiên mặt hồng vì nghẹn cũng trở lại bình thường.
Nàng nhìn thoáng Thẩm Tích Nhược sắp đi về trước, hoàn toàn không để ý đến nàng, không nhịn được nói: "Tính tình cô ta xấu như vậy, không hiểu sao cô còn bảo vệ cô ta!"
Tô Hương Tuyết cũng nhìn ra, Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược cùng nhau ra ngoài nghỉ phép.
Tô Hương Tuyết hoàn toàn không hiểu Tưởng Thiên dựa vào đâu mà dây dưa với người như Thẩm Tích Nhược? Thẩm Tích Nhược thanh lãnh cao ngạo, có năng lực lại xuất chúng, là người có năng lực nhất trong thế hệ này của Thẩm gia, thậm chí còn cường đại hơn cả người được kế thừa gia nghiệp là Thẩm Tích Chu, đôi khi Thẩm Tích Chu còn phải nhìn sắc mặt của Thẩm Tích Nhược mà làm việc.
Dù Thẩm Tích Nhược muốn nữ tinh minh cũng nên là ở cấp bậc đại hoa như Tô Hương Tuyết nàng chứ!
Vì sao lại đi bao dưỡng một nữ sinh viên mới ra đời!
Thẩm Tích Nhược nhướng mày nhìn nàng, nói: "Cô còn nhớ chuyện bạn thân Lý Tranh của mình không?"
Tô Hương Tuyết ngừng thở.
Đương nhiên nàng nhớ rõ chuyện của Lý Tranh, hiện tại Lý Tranh bị toàn giới giải trí phong sát, chỉ có thể mặc đồ khiêu gợi ca hát khiêu vũ trên livestream khác hoàn toàn một minh tinh xinh đẹp ngày trước.
Lý Tranh nói, nàng bị như vậy hoàn toàn do Thẩm Tích Nhược làm, cũng có liên quan đến Tưởng Thiên.......
Thẩm Tích Nhược lạnh lùng nói: "Cô cũng sẽ có kết cục như cô ta."
Nói rồi, Thẩm Tích Nhược xoay người rời đi.
Tô Hương Tuyết đứng tại chỗ, cả người rét run. Thẩm Tích Nhược không nói dối, nếu cô đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Không! Mình không muốn tình cảnh vậy đâu!
Các fans của Tô Hương Tuyết nhìn thấy hai người đều rời đi, cho rằng đã xong thì nói với Tô Hương Tuyết: "Hôm nay Tuyết Tuyết vất vả rồi! Tuyết Tuyết thật đẹp, có thể ký tên không?"
Sắc mặt Tô Hương Tuyết vô cùng khó coi, nàng cố gắng áp xuống cảm giác bất ổn trong lòng nhưng cũng không vờ cười nổi, không ký tên đã vội vàng rời đi để lại các fans nhìn nhau.
Ngoài sân bay, Tưởng Thiên bị một màn như vậy, không vui về nhà.
Nhưng nàng cũng không chịu đựng, bực tức gì cũng sẽ trút ra, như vậy mới tốt cho cơ thể. Tưởng Thiên cảm thấy sức khỏe của mình là quan trọng nhất, danh tiếng minh tinh gì đó không sánh bằng, khi muốn mắng người thì nhất định phải mắng thật nhiều vào, đây mới là tính của nàng.
Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng.
Động tác bình thường, lặng lẽ này chậm rãi khiến Tưởng Thiên bình tĩnh.
Tưởng Thiên nghĩ chút, nói với Thẩm Tích Nhược: "Em cảm thấy em nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện của Thẩm Tích Chu. Chị có thể giúp em không?"
Thẩm Tích Nhược bình tĩnh, tiếp tục vuốt ve mu bàn tay nàng: "Hửm?"
Tưởng Thiên: "Chị hẳn có vài thứ em cần, có thể cung cấp cho em."
Thẩm Tích Nhược: "Em nói là trước kia cậu ta......."
Tưởng Thiên gật đầu.
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, cũng gật đầu.
Chuyện hôm nay ở sân bay đã lan truyền trên mạng, rất nhiều fans và quần chúng hóng hớt vây xem.
Không ít người phân tích chuyện này cuối cùng đưa ra kết luận: "Tưởng Thiên hẳn không phải đang nói dối, mọi người xem biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của cô ấy xem, rõ ràng rất tức giận, phẫn nộ, thời điểm này, con người rất khó nói dối hay giả vờ. Tôi cảm thấy Tưởng Thiên và Thẩm Tích Chu không có quan hệ! Cũng hoàn toàn không quen biết Tô Hương Tuyết!"
"Nhìn lúc Tô Hương Tuyết ôm vai Tưởng Thiên đi, dáng vẻ trốn tránh của Tưởng Thiên khẳng định Tô Hương Tuyết đến cọ nhiệt!"
"Cho nên là ảnh chụp tường đông lần trước cũng có thể thấy là Thẩm Tích Chu luôn quấy rầy Tưởng Thiên! Khó trách Tưởng Thiên tức đến như vậy."
"Mặc kệ thế nào, là một nữ minh tinh vẫn nên chú ý đến hành động và lời nói của mình, ở chốn đông người mà cãi nhau với fans hẳn cũng không tốt."
"Nữ minh tinh thì thế nào, nữ minh tinh thì không phải người sao! Tức thì cãi, tôi thấy tôi rất thích tính này của Tưởng Thiên!"
"Phải đó, tôi là nữ và rất thích tính cách dám nói này của cô ấy!"
Lý Hồng là người đại diện không quan tâm nhiều về chuyện dư luận, chỉ nói vài câu với Tưởng Thiên, hiểu biết tình huống xong thì không nói nữa, Tưởng Thiên cũng không quản.
Nàng tự nhiên theo Thẩm Tích Nhược về nhà, lúc này mới tỉnh ngộ, nói: "Ể, sao em lại về đây, em vốn tưởng mình về ký túc xá."
"Nơi này không phải nhà sao?"
"............ Nhưng bọn em sắp quay phim tốt nghiệp, em còn phải về ký túc xá thu xếp hành lý, ngày mai phải về ký túc xá một chuyến."
"Ừ, đúng lúc chị cũng có việc ở gần đó, cùng ăn cơm trưa đi."
"Được, em muốn ăn sườn dê....."
Hiện tại hai người nói chuyện vô cùng tự nhiên, dù sao cũng đã đi du lịch chung, tục ngữ nói muốn kiểm nghiệm mối quan hệ của hai người hãy để bọn họ một mình đi du lịch, nhất định có thể thấy hợp hay không.
Có vài bạn thân, người yêu khi đi du lịch không ngừng cãi nhau, trở về thì cãi lớn rồi chia tay.
Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược thì ngược lại, sau chuyến du lịch này, khoảng cách của hai người càng gần hơn, cũng hiểu biết một vài thói quen và sở thích của đối phương, cùng nhau ăn cơm vô cùng hài hòa.
Tưởng Thiên vừa nói chuyện vừa thu xếp hành lý, trong lòng nghĩ đến những câu nói khi nghỉ phép của Thẩm Tích Nhược.
Nó thật sự khác với tính cách nội liễm ngày thường của cô.
Nghe được tiếng tim đập mạnh của mình, nàng luôn muốn tìm cơ hội hỏi xem, hiện tại có phải là cơ hội tốt không?
Nàng buông đồ trong tay, nhìn Thẩm Tích Nhược đang làm việc, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Ừm...... những lời hôm đó chị nói với người nước ngoài kia, em hơi không hiểu."
Tay Thẩm Tích Nhược ngừng lại, xoay người: "Hửm?"
Tưởng Thiên: "Chính là chị nói tạm thời không phải người yêu, câu đó có ý gì?"
Thẩm Tích Nhược hơi cười: "Ý trên mặt chữ."
Tưởng Thiên: ".............Ý chị là về sau có thể sao?"
Thẩm Tích Nhược cười tươi hơn: "Em nghĩ nhiều thật đấy."
Tưởng Thiên đỏ mặt, lúng túng quay đầu, đáp: "Không phải em chỉ hỏi thôi sao."
Nàng chuẩn bị tâm lý, nói với Thẩm Tích Nhược: "Chuyện lần đó chỉ là bất ngờ. Nhưng có một chuyện em muốn nói với chị, thật ra, em em em em là cong."
Thẩm Tích Nhược mím môi, híp mắt, ánh mắt sắc bén.
Sau một lúc, giọng cứng rắn hỏi: "Em..... thật sự là Tưởng Thiên sao?"