Thẩm Tích Nhược nhấp môi, ngồi trên ghế lái.
Tưởng Thiên ngồi ở ghế phụ, trong lòng hoảng loạn.
Lời cũng đã nói ra, không thể sửa lại, nàng không thể tưởng tượng được về nhà Thẩm Tích Nhược rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao hai người đều đã ngủ với nhau!
Ngủ thêm một lần sao? Nhưng hiện tại không giống, đêm đầu tiên khi đó nàng chưa biết Thẩm Tích Nhược, ngủ cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý, nhưng hiện tại nàng cùng Thẩm Tích Nhược là bạn......
Nàng cũng biết Thẩm Tích Nhược là nữ phụ quan trọng trong truyện, cho nên nàng không thể thật sự ngủ với Thẩm Tích Nhược.
Nàng không hạ thủ được!
Chậc chậc chậc, Tưởng Thiên không nghĩ đến có một ngày nàng có thể ngồi trong lòng mỹ nhân này mà không hoảng loạn.
Nhưng khi đến nhà Thẩm Tích Nhược, nàng lập tức muốn đánh mình.
Căn hộ của Thẩm Tích Nhược nằm ở tiểu khu cao cấp xa hoa, nàng vào thang máy ấn dấu vân tay chọn tầng, sau đó thấy Tưởng Thiên dùng tay che mặt đi vào.
Thẩm Tích Nhược bật cười: "Em sao vậy?"
Tưởng Thiên che nửa mặt, nhìn camera trong thang máy, một lúc sau nói: "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Thẩm Tích Nhược cười, không đáp, trong tay xách theo hai bao thú bông lớn ở trung tâm thương mại, tay còn lại thì cầm thú bông Tưởng Thiên tặng mình.
Mỹ nhân cao lãnh phối hợp với thú bông ấu trĩ, nhìn vào rất không ổn.
Thẩm Tích Nhược mở cửa để Tưởng Thiên vào trước, bản thân theo sau.
Vừa vào cửa, đèn trong nhà đều tự động sáng, ánh đèn chiếu sáng khắp phòng.
Tưởng Thiên trừng mắt, kinh ngạc nói: "Oa, nhà của chị trang trí.......thật giống bản mẫu!"
Thẩm Tích Nhược thay giày ở cửa, đặt đôi dép lê trắng dưới chân Tưởng Thiên, ngẩng đầu cười: "Bị em phát hiện rồi, nhà này là chị trực tiếp mua theo bản mẫu."
Cô đặt thú bông lên sô pha, quay đầu cười nói: "Lâu rồi chị chưa về đây, hẳn có rất nhiều bụi, em đừng để ý nha."
Tưởng Thiên vội lắc đầu.
Đây là nhà một phòng khách, hai phòng ngủ, bài trí theo phong cách Bắc Âu, đập vào mắt là màu chủ đạo trắng đen, không hề có dấu hiệu sinh hoạt, tất cả đều được đặt vào vị trí ngay ngắn.
Nàng mang dép lê vào phòng, thấy Thẩm Tích Nhược mở cửa phòng cách vách cho khách.
"A?" Tưởng Thiên nhìn về phía phòng cho khách.
Thẩm Tích Nhược nói: "Em ngủ bên này đi, trong tủ có chăn đều là đồ mới, mua về chưa mở ra."
Tưởng Thiên "à" một tiếng, lại nhìn phòng ngủ chính của Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược vào nhà vệ sinh, không chú ý đến nàng.
Tưởng Thiên khẽ meo meo trộm mở cửa phòng chính, nhìn thoáng bên trong.
Không chút ngạc nhiên.......màu sắc chủ đạo vẫn là màu đen trắng.
Nhưng phòng ngủ chính lại có dấu vết sử dụng.
Giọng Thẩm Tích Nhược bỗng truyền đến, Tưởng Thiên sợ đến giật mình: "Em muốn ngủ ở đây?"
Tưởng Thiên lắc đầu.
Sau đó bỗng nghĩ đến, mỹ nhân đã ở trước mặt rồi, không ngủ cùng chẳng phải rất uổng sao, vì thế gật đầu.
Trong lòng thầm khinh bỉ chính mình: "Tưởng Thiên ơi là Tưởng Thiên, đã nói không loạn mà? Sao lại vả mặt nhanh như vậy, Tưởng Thiên cảm giác mặt mình sưng lên rồi."
Nàng nơm nớp lo sợ gật đầu, lại không dám trợn mắt, đôi mắt mị hoặc nhìn Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược có chút kinh ngạc nói: "Em thích phòng này?"
Tưởng Thiên muốn mắng người, ban nãy còn trêu nàng cơ mà, sao lúc này lại không hiểu?
Cái gì mà em thích phòng này? Rõ ràng em thích là cùng chị cái kia cơ......
Nhưng lời này sao có thể nói ra từ miệng một sinh viên nữ thanh thuần như nàng được!
Tưởng Thiên tức giận muốn dậm chân, cúi đầu cắn môi không nói.
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng sau một lúc mới nói: "Vậy em ngủ bên này đi."
Nói rồi, Thẩm Tích Nhược xoay người đi đến nhà vệ sinh.
Tưởng Thiên nhẹ thở dài, sau đó càng tức giận hơn.
Này này này, có phải chị đã đồng ý không?
Vậy hiện tại mình nên làm gì bây giờ?
Trên người vẫn còn mùi của tiệm lẩu.....
Tưởng Thiên lập tức chạy vào nhà vệ sinh, tắm rửa mới là chuyện quan trọng nhất!
Thẩm Tích Nhược ra khỏi nhà vệ sinh trước, mở cửa tủ lấy một bộ dụng cụ vệ sinh còn mới ra, đang chuẩn bị mở cửa gọi Tưởng Thiên vào, đã thấy nàng chạy về hướng mình.
Tưởng Thiên chôn đầu vào lòng Thẩm Tích Nhược, Thẩm Tích Nhược đưa tay bảo vệ đầu nàng, mà trán Tưởng Thiên lại đang đặt trên ngực Thẩm Tích Nhược.
Mềm như bông!
Đầu Tưởng Thiên choáng váng, chỉ có một câu quanh quẩn không ngừng: "Mềm như bông.....mềm như bông....."
Ánh đèn mờ nhạt trong phòng vệ sinh làm không khí trở nên ái muội hơn.
Thẩm Tích Nhược buông tay ra, kéo Tưởng Thiên đứng thẳng, trầm giọng nói: "Em cẩn thận, sàn ở đây trơn lắm."
Tưởng Thiên gật đầu, không biết vì sao, nàng hơi không dám nhìn mặt Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược lại chỉ vào dụng cụ vệ sinh trên bàn nói: "Này là của em, hoàn toàn là đồ mới."
Tưởng Thiên lại gật đầu, trong đầu nghĩ: "Chẳng lẽ đêm nay bắt đầu là trong phòng vệ sinh sao? Này quá kí©h thí©ɧ rồi..... Không nghĩ đến người mắt to mày rậm như Thẩm Tích Nhược lại là người như vậy! Cái người xấu này!"
Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của nàng, Thẩm Tích Nhược xoay người ra ngoài.
Tưởng Thiên: "......"
Sau khi rửa mặt, Tưởng Thiên mặc áo tắm dài ra ngoài.
Nàng thăm dò nhìn quanh, thấy Thẩm Tích Nhược trong phòng ngủ cho khách đang phủ chăn mới lên giường.
Nàng thắc mắc hỏi: "Chị làm gì vậy?"
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu cười nói: "Chị đang phủ chăn."
Tưởng Thiên trố mắt, nhìn Thẩm Tích Nhược cười nhẹ với mình, trong nụ cười không có bất kỳ sự ái muội nào.
Nàng không biết nên nói gì, lúc này nàng mới phát hiện, thì ra câu "em ngủ bên này" của cô thật sự là ý trên mặt chữ.
Cô thật sự nhường phòng ngủ cho nàng, còn mình thì ngủ phòng cho khách.
Được thôi!
Nếu người ta đã vô tình, vậy nàng cũng không nên tự làm mình mất mặt.
Tưởng Thiên đứng một lát, xoay người về phòng ngủ chính, nằm trên giường, kéo chăn đến cằm, trợn mắt nhìn trần nhà.
Nhà vệ sinh vang lên tiếng mở nước.
Tưởng Thiên không tự chủ ngẩng đầu, nhìn về phía kính mờ của nhà vệ sinh.
Chỉ thấy một bóng người lờ mờ, càng khiến người khác mơ màng.
Không được! Nghĩ cái gì đó, người ta đã biểu hiện rõ vậy rồi, không được nghĩ nữa! Tưởng Thiển mạnh mẽ dập tắt suy nghĩ của mình, nằm trong chăn, vì để dời sự chú ý, nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như sự kiện hot search lần trước, người đại diện Lý Hồng đã nói sơ về tình huống cho nàng, nhưng chỉ nói "không sao, đã xử lý rồi", còn xử lý thế nào, ai xử lý, Tưởng Thiên hoàn toàn không có manh mối. Trách không được Tô Hương Tuyết lại có địch ý lớn như vậy với mình, bản thân dù sao cũng là bạn gái thực hư của Thẩm Tích Chu.... Tên Thẩm Tích Chu này sao cứ dây dưa không dứt vậy! Vì sao lại dây dưa với mình, rõ ràng mình còn chưa tình một đêm với hắn!
Tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng lại.
Tưởng Thiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Một bóng dáng yểu điệu từ trong nhà vệ sinh bước từ từ.....từ từ......
Đến phòng ngủ chính!
Tưởng Thiên vừa áp xuống nhịp tim đập loạn của mình, nó lại bắt đầu loạn nhịp, từng tiếng "thình thịch", "thình thịch" vang lên, cả người đầy cảm giác vui sướиɠ, kí©h thí©ɧ.
Phải rụt rè, phải rụt rè.......Dù chị lại đây mình cũng không nên biểu hiện gấp gáp, nhất định phải rụt rè.......
Tưởng Thiên vừa tự nhủ với mình vừa nhìn chằm chằm dáng người Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược mặc áo ngủ tơ lụa thượng hạng màu tím, cổ sâu chữ V, đẹp đến không thể rời mắt.
Cô vừa tắm xong tựa như có ánh sáng nhu hòa bao phủ cả người, làn da trắng nõn tinh tế, gương mặt không trang điểm nhu thuận hơn ngày thường, còn có nét ửng đỏ ngon miệng.
Thật sự là......tú sắc khả xan.
Thẩm Tích Nhược đến trước cửa phòng ngủ chính.
Tưởng Thiên lưỡng lự, nên giả ngủ hay nên xuống giường nghênh đón? Giả ngủ thì sẽ bị nhận ra, sẽ rất mất mặt. Nhưng xuống giường nghênh đón còn mất mặt hơn.....
Thẩm Tích Nhược càng lúc đến càng gần, đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Tưởng Thiên đang nằm.
Trong lòng Tưởng Thiên đang kêu gào: "Mẹ ơi! Góc này, chị ấy đẹp quá!"
Sau đó nàng thấy môi Thẩm Tích Nhược khẽ giật.
Tưởng Thiên không nhịn được liếʍ môi.
Thẩm Tích Nhược nói: "Em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
Tưởng Thiên: "Sao?"
Nói rồi, Thẩm Tích Nhược đứng thẳng người, bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.
Tưởng Thiên: ????
Nàng kéo chăn xuống, mở cửa phòng ngủ bước ra xem.
Thẩm Tích Nhược đang chuẩn bị vào phòng cho khách, thấy nàng ra, kinh ngạc hỏi: "Sao em ra đây?"
Tưởng Thiên: "..............."
Thiên ngôn vạn ngữ đều dừng ngay cuống họng nàng, nàng chỉ có thể nói một câu: "Quên nói ngủ ngon với chị, ngủ ngon."
Mày Thẩm Tích Nhược giãn ra, cười khanh khách gật đầu nói: "Ngủ ngon, chúc em mơ đẹp."
Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược vào phòng, đóng cửa lại.
Nàng đóng sầm cửa phòng mình, đến mép giường, thở dài một hơi, nằm hình chữ "Đại" (大) trên giường.
Thẩm Tích Nhược này thật là!
Thật đáng ghét! Không hiểu phong tình! Bất cận nhân tình! Không hiểu ám chỉ! Vô dục vô cầu!
Đêm nay, tâm trạng Tưởng Thiên phập phồng, đến tận 1 giờ sáng mới ngủ.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra đã là 9 giờ.
Nàng ngây người một chút mới nhớ đến, chiều nay còn phải đóng phim!
Tưởng Thiên nhanh chóng rời giường, mặc quần áo xong chuẩn bị chạy.
Khi mở cửa phòng, bước chân nàng dừng lại bởi cảnh tượng trước mắt.
Mỹ nhân cao lãnh Thẩm Tích Nhược đang mang tạp dề nấu cơm!
Đang! Nấu! Cơm!
Phòng bếp được thiết kế đơn giản, nước sôi đang bốc khói, tiếng "xèo xèo" từ món chiên, còn có tiếng "đốc đốc" khi dao thớt chạm nhau.
Thẩm Tích Nhược quay đầu lại, tạp dề trên người màu vàng, tóc cột nhẹ sau đầu. Cô mỉm cười nói với Tưởng Thiên: "Dậy rồi? Em ngồi bên kia đợi chút, bữa sáng sẽ có ngay."
Tưởng Thiên mơ màng ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm thân ảnh trong phòng bếp, ngây người thật lâu.
Đại tổng tài, người có tiền nhất trong truyện, nữ tổng tài cường thế nhất, lúc này đang làm bữa sáng cho mình?
A, thật ấm áp.
Tưởng Thiên nheo mắt lại, không biết vì sao, trong mắt có chút ẩm ướt. Nàng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này......
Ở thế giới kia, nàng là cô nhi, trằn trọc sống ở nhà người khác, buổi sáng đi học phải dậy sớm, luôn lấy chút tiền mua đồ ăn sáng bên ngoài ăn tạm, dù là cuối tuần thì vẫn vậy, vì nàng biết mình chỉ là một người ngoài trong nhà người khác, không nên cọ tình thân của người ta.
Bữa sáng là bữa ăn quan trọng cũng là lúc thể hiện tình cảm.
Trước kia, chưa từng có ai làm bữa sáng cho nàng.
Cũng chưa từng có ai tỉ mỉ, ôn nhu làm bữa sáng cho nàng như vậy.
Tưởng Thiên lau nước mắt, nhìn bóng dáng của Thẩm Tích Nhược mỉm cười, chút không thoải mái tối qua đã tan đi trong sự ôn nhu của nắng sớm.
Người này sao lại tốt như vậy? Sao lại mê người như vậy?