"Đùng đùng!"
Tiếng pháo nổ vang trời, khói trắng tản đi, Nguyên Đường lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống kết cục cuộc đời mình.
Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách cũ kỹ được cô dành dụm tiền thời trẻ mua được. Hơn sáu mươi mét vuông chật chội, nằm trong một khu chung cư cũ kỹ.
Cô cũng không nhớ rõ mình đã mua căn nhà này từ bao giờ.
Hình như là sau khi ba mẹ qua đời, các em đều đã yên bề gia thất. Còn cô, trong dịp Tết năm đó, khi đang cuộn mình trong căn nhà cũ ở quê, nghe tiếng pháo hoa nổ vang trời, ánh sáng rực rỡ chợt lóe rồi vụt tắt, chỉ để lại mùi thuốc pháo nồng nặc. Trong mùi hương ấy, lần đầu tiên Nguyên Đường cảm thấy mình không thể tiếp tục sống ở nông thôn nữa.
Ba mẹ đều đã mất, các em đều ở lại thành phố, một mình cô, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi sống ở nông thôn, luôn bị người ta xì xào bàn tán.
Vì vậy, cô quyết tâm đến thành phố làm giúp việc suốt ba năm trời, cuối cùng cũng mua được căn hộ nhỏ này ở ngoại ô.
Lúc cô mua nhà, các em đều không đồng ý, cho rằng cô đã lớn tuổi rồi còn cố chấp. Rõ ràng nhà ở quê còn tốt, cô ở một mình cũng không chật chội, tại sao nhất định phải lên thành phố? Hơn nữa, chị cả đã lớn tuổi rồi, lên thành phố khó mà nói trước được điều gì, chẳng lẽ về già lại dựa dẫm vào mấy đứa em?
Nhưng sau khi Nguyên Đường mua nhà, các em cô dần dần nhận ra được chỗ tốt của việc có chị cả ở thành phố.
Họ đều là người đi làm, không thể lúc nào cũng chăm sóc con cái được. Ba mẹ mất sớm, cũng không thể lúc nào cũng nhờ vả ông bà ngoại.
Chị cả như mẹ hiền, gần như không do dự, họ đã quen với việc "ném" con cái cho chị cả trông nom.
"Chị ơi, hôm nay em tăng ca, chị giúp em đón Hạo Hạo nhé."
"Chị ơi, tối nay em có việc, chị đón Vân Vân về nhà chị nhé, nhớ đừng cho con bé ăn bánh tuyết, con bé ăn vào là bị sốt."
"Chị ơi, khăn quàng cổ của Phi Phi có phải đã bỏ quên ở chỗ chị không? Chị mang đến cho em nhé, mai con bé còn dùng khi đi học."
...
Nhìn lại quá khứ, Nguyên Đường chợt nhận ra cuộc đời mình được chia làm ba phần.
Giai đoạn đầu tiên, cô là người chị cả đảm đang, tha hương cầu thực vì các em, vất vả mười mấy năm trời, nuôi hai em trai và hai em gái học đến đại học.
Giai đoạn thứ hai, cô là người con hiếu thảo, khi các em bận rộn với gia đình nhỏ của mình, ba mẹ lâm bệnh nặng. Thế là cô ở lại nông thôn, hết lòng chăm sóc ba mẹ, cuối cùng để hai ông bà ra đi thanh thản.
Giai đoạn thứ ba, cô là bậc bề trên mờ nhạt, những đứa cháu quây quần bên cạnh dần dần ít đến khi chúng lớn lên, cho đến tận bây giờ...
Trong nhà đã được bài trí thành linh đường, các em đều đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng của những đứa cháu.
Nguyên Đường cười nhạt, đêm ba mươi Tết, cô ở nhà một mình, chân tay đã không còn nhanh nhẹn, chỉ đơn giản nấu hai món ăn. Sau khi ăn cơm xong, cô vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng đến nửa đêm bỗng nhiên đầu đau như búa bổ.
Nguyên Đường biết rõ cơ thể mình, đoán là bị cao huyết áp dẫn đến đột quỵ, vội vàng muốn bò dậy tìm thuốc uống. Nhưng chưa kịp đứng vững thì người đã ngã khuỵu xuống.
Đêm giao thừa, Nguyên Đường nghe tiếng pháo hoa nổ bên ngoài cửa sổ, từ những tiếng nổ liên tiếp, cho đến khi dần dần im bặt. Trong căn nhà cũ kỹ không có lò sưởi, cô như một khán giả, nhìn bản thân nằm trên đất không thể dậy nổi, dần dần ngừng thở.
Cô đã chết, chết trong đêm giao thừa.
Nhưng cũng may là đêm giao thừa, sáng sớm ngày hôm sau, em trai thứ hai Nguyên Đống đến chúc Tết đã phát hiện ra.
Bao nhiêu năm qua, quan hệ giữa Nguyên Đường và Nguyên Đống là tốt nhất, Nguyên Đường lơ lửng trên không nhìn Nguyên Đống khóc lóc thảm thiết trước linh cữu, em gái thứ ba Nguyên Liễu, em gái thứ tư Nguyên Cần và em trai út Nguyên Lương dìu anh ta. Trong lòng cô cũng không khỏi chua xót.
Cuộc đời đi đến hồi kết, những điều bất mãn, oán hận năm xưa giờ đây đều trở nên vô nghĩa.
Cô là chị cả, trong nhà có năm anh chị em, cô và Nguyên Đống là anh em sinh đôi, tiếp theo là hai em gái sinh đôi Nguyên Liễu và Nguyên Cần, cuối cùng là em trai út Nguyên Lương.
Năm đứa con, ba mẹ chỉ biết làm ruộng kiếm sống. Cô lại là chị cả, không thể tránh khỏi phải gánh vác nhiều hơn.
Nhưng may mắn là các em đều ngoan ngoãn, Nguyên Đống thi đậu đại học đầu tiên trong nhà, tuy chỉ là trường cao đẳng, nhưng thời đó, học xong cao đẳng cũng được bố trí công việc, Nguyên Đống không chút khó khăn được phân công về phòng giáo dục, trở thành người đầu tiên trong nhà có công ăn việc làm ổn định.
Sau đó, hai em gái Nguyên Liễu và Nguyên Cần cũng học hành giỏi giang, lúc đó Nguyên Đường đã đi làm xa nhà, cô đã nhìn thấy thế giới bên ngoài nên kiên quyết không đồng ý với việc ba mẹ muốn cho hai em gái nghỉ học.
"Con không thi đậu cấp ba thì con chịu, nhưng Nguyên Liễu và Nguyên Cần rõ ràng thi đậu rồi, không có lý do gì lại không cho các em đi học."
Lúc đó, Nguyên Đống vừa thi đậu đại học, gia đình đang trong giai đoạn khó khăn nhất về kinh tế, Nguyên Đường phải cắn răng làm hai công việc cùng lúc ở miền Nam, ban ngày làm việc ở xưởng giày, buổi tối đến quán ăn đêm phụ giúp.
Cuối cùng, Nguyên Liễu thi đậu một trường đại học hạng hai, Nguyên Cần thi đậu cao đẳng. Năm tốt nghiệp, họ vừa kịp "bắt" chuyến xe cuối cùng của thời bao cấp, một người vào bệnh viện, một người vào trường học.
Nguyên Lương là em út, cách biệt tuổi tác với các anh chị, lại được ba mẹ nuông chiều nên học hành cũng bình thường, nhưng trong nhà đã có ba người tốt nghiệp đại học, đứa con út dù thế nào cũng phải học đại học. Nguyên Đống đã đăng ký cho Nguyên Lương học một trường cao đẳng hệ vừa học vừa làm, cuối cùng cũng giúp ba mẹ ngẩng cao đầu trước ánh mắt của người dân trong thôn.
Một nhà có năm đứa con, bốn đứa đều là sinh viên đại học!
Xung quanh không ai sánh bằng!
Những năm tháng Nguyên Đường ở nhà chăm sóc ba mẹ lúc tuổi già, điều làm ba mẹ vui nhất chính là có khách đến nhà.
Bất kể ai đến nhà, hai ông bà đều phải thao thao bất tuyệt một hồi.
"Tàu hoả chạy được là nhờ đầu tàu kéo, nhà chúng tôi chính là nhờ thằng Đống không chịu thua kém, dẫn dắt tốt."
"Lên thành phố hưởng phúc? Tôi không đi đâu, tôi ở nhà sống thoải mái thế này cơ mà. Thằng Đống còn nói sẽ tìm người giúp việc cho tôi ở thành phố, tôi nói chúng tôi đều là người nhà quê, cần gì phải thuê người giúp việc tốn kém như vậy."
"Ha ha ha ha ha, ba mươi năm đầu xem cha kính con, ba mươi năm sau xem con kính cha. Vẫn phải học hành tử tế. Chỉ có học hành mới có tương lai."
...
Nguyên Đường nhớ lại vẻ mặt của ba mẹ khi nói những lời này, vẻ mặt đầy tự hào và kiêu hãnh.
Hình như ai trong nhà cũng đều sống rất tốt.
Chỉ trừ cô.
Khi các em chưa thi đậu đại học, cô ở nơi đất khách quê người. Đến khi các em thi đậu đại học, cô trở về nhà, lại trở thành một cái bóng mờ nhạt.
Đầu tàu mà ba mẹ ca ngợi chính là em trai Nguyên Đống.
Phương pháp dạy con mà ba mẹ khoe khoang với người khác không bao gồm cô.
Ngay cả những vị khách đến nhà, cũng chỉ vây quanh ba mẹ nịnh nọt.
...
Nguyên Đường nhìn tờ giấy tiền vàng cháy bập bùng trước linh cữu, thở dài một tiếng nặng nề. Cô cảm thấy dù cuộc đời này có tốt đẹp hay không, cô cũng đã sống không thẹn với lương tâm của mình.
Ai bảo cả nhà đều giỏi giang, chỉ có mình cô không thi đậu cấp ba chứ?
Cho đến khi...
Nguyên Đống lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sắt gỉ sét. Chiếc hộp đã để lâu ngày, lớp gỉ sét đã làm mờ chữ viết trên đó, nhưng Nguyên Đường lại giật mình, như có linh tính, dừng lại giữa không trung.
"Chị, em xin lỗi chị, có một chuyện em chỉ dám nói với chị vào lúc này."
Nguyên Đống mở hộp, bên trong lộ ra một tờ giấy màu vàng ố.
Nguyên Đường bỗng cảm thấy khó thở, toàn thân như bị vật gì đó đập mạnh vào, làm cô gần như không thể đứng vững.
"Chị, thật ra năm đó cả chị và em đều thi đậu cấp ba, ba mẹ không cho em nói với chị."
"Chị, chị đừng oán hận ba mẹ, họ cũng có nỗi khổ."
"Chị, em xin lỗi."
Trên tờ giấy màu vàng úa, vẫn còn có thể nhìn thấy dòng chữ "Đã trúng tuyển vào trường trung học số 1 huyện Bạch, xin mời đến lớp 12A1 trước ngày 1 tháng 9 để làm thủ tục nhập học".
Cái tên trên cùng là Nguyên Đường.
Rõ ràng đã chết, nhưng Nguyên Đường vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh từ sâu trong tâm hồn, làm cô cảm thấy xung quanh mình bỗng chốc biến thành băng tuyết, lạnh thấu xương.
Sự hối hận của Nguyên Đống, xen lẫn với những lời nói của ba mẹ năm xưa cùng ùa về trong tâm trí, làm linh hồn Nguyên Đường như muốn bị xé làm đôi.
"Đại Nha, không phải ba mẹ không cho con đi học, chỉ là con không thi đậu. Con gái à, con ráng cố gắng chút nữa, đợi khi thằng Đống và các em con học hành thành tài, chúng nó sẽ giúp đỡ con."
"Ba mẹ bất tài, không thể nuôi con thêm một năm nữa, nhà mình nghèo, chỉ đành bắt con chịu khổ rồi."
Nguyên Đống ném tờ giấy vào chậu lửa, Nguyên Đường bất chấp ngọn lửa liếʍ láp, điên cuồng lao về phía trước.
Cô đã thi đậu!
Hoá ra cô từng thi đậu cấp ba!
Cô chỉ cách ước mơ và cuộc đời của mình có một bước chân!
Không biết từ lúc nào, nước mắt Nguyên Đường đã tuôn rơi.
Nhìn tờ giấy viết nên tương lai của mình bị thiêu rụi, Nguyên Đường đưa tay vào chậu lửa, nhưng vô ích, cô thậm chí còn không thể chạm vào tro tàn.
Nguyên Đống đốt tờ giấy báo trúng tuyển, quỳ rạp xuống đất dập đầu một cái.
"Chị, kiếp này em nợ chị, kiếp sau em nhất định sẽ trả."
Nguyên Đường trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào người em trai có số phận gắn liền với mình.
"Trả, em lấy gì trả?"
Cô gào thét, rống giận.
Tình cảm ấm áp năm xưa, giờ đây đã biến thành những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô.
Cô lướt nhìn những người em trong linh đường, khi Nguyên Đống đốt tờ giấy báo trúng tuyển, Nguyên Liễu và Nguyên Cần không hề tỏ ra ngạc nhiên, Nguyên Lương thậm chí còn hỏi Nguyên Đống tại sao vẫn giữ thứ này.
"Em còn tưởng anh đã đốt nó từ lâu rồi chứ."
Nguyên Đống im lặng một lúc: "Chị ấy đã mong mỏi bấy lâu nay, chết rồi cũng nên để chị ấy toại nguyện."
Nguyên Đường vung tay, muốn lao đến xé xác bọn họ.
Toại nguyện! Hả!
Toại nguyện!
Lúc cô còn sống, không cho cô toại nguyện.
Chết rồi lại bảo là để cô toại nguyện.
Cô đi đâu để toại nguyện?
Ting---
Âm thanh tượng trưng cho linh hồn rời khỏi thể xác càng lúc càng dồn dập, Nguyên Đường ra sức giãy giụa, nhưng lại bị một luồng sáng trắng từ đâu kéo đi. Trước mắt dần mờ đi, nhìn thấy bản thân càng ngày càng xa linh đường, Nguyên Đường rơi giọt nước mắt hối hận cuối cùng.
Ting---
Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, không biết qua bao lâu, Nguyên Đường nghe thấy một giọng nói.
“Đại Nha, Đại Nha, con coi giờ mấy giờ rồi, còn chưa dậy nấu cơm?”