Chu Tích Duyệt biết ngay hai người kia mà vào phòng riêng thì kiểu gì cũng làm chuyện xấu. Vì nghĩ cho tay Lâm Lạc, Chu Tích Duyệt liền cảm thấy không thể để mặc cho họ phóng túng được. Trong phòng không có tiếng động, cô thầm nghĩ quả nhiên, nhanh như vậy mà đã không nói chuyện nữa rồi!
Cô tiếp tục gõ cửa "bang bang bang", miệng không ngừng gọi: "Mau ra ngoài ăn cơm, cậu đang làm gì vậy?"
Trong phòng, Lâm Lạc nhíu mày, khó chịu lẩm bẩm: "Cố tình lại tới ngay lúc này, cô gái này sao lại không thấu tình đạt lý như vậy nhỉ?"
“Em có tin cô ấy cố ý làm vậy không?” Tỉnh Ngộ nói.
“Sao cơ?”
“Cô ấy cố ý đến quấy rầy em.” Người đàn ông cười gãi mũi Lâm Lạc, “Sợ em tự làm đau tay mình đó.”
Lâm Lạc: “…………”
Mặt Lâm Lạc không hiểu sao mà đỏ bừng lên, cậu nghiến răng: “Cô ấy lo nhiều chuyện như vậy làm gì chứ?”
Dù biết Chu Tích Duyệt có ý tốt, nhưng cô gái này vì lo cho tay cậu mà cố ngăn không cho cậu ngủ với bạn trai mình, này cũng thật là……
Lâm Lạc không biết phải nói gì cho phải nữa. Tỉnh Ngộ đồng ý với Chu Tích Duyệt, anh đứng dậy ra khỏi giường mở cửa. Cửa vừa mở ra, Chu Tích Duyệt nhìn thấy Tỉnh Ngộ liền sửng sốt, đột nhiên ở cùng một khách sạn với Tỉnh Ngộ, có thể nhìn thấy anh ta bất cứ lúc nào, thực sự là không quen nha…..
“Chào buổi tối.” Chu Tích Duyệt ngơ ngác chào hỏi, nhìn vào trong, thấy Lâm Lạc đang ngồi trên giường với vẻ mặt chù ụ, cô liền biết mình đến rất đúng lúc.
Cô cong mắt tươi cười, nói:
"Nặc Nặc, cậu còn ngồi ở đó làm gì? Nếu không đi ra ngoài ăn cơm, mọi người sẽ không chờ đâu."
“Biết rồi biết rồi.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Tích Duyệt, Lâm Lạc nghi ngờ những gì Tỉnh Ngộ nói là thật.
Cậu chỉnh chỉnh lại góc quần áo, kéo cho phẳng phiu, sau đó mới đứng dậy xuống giường đi tới cửa: "Được rồi, chúng ta đi ăn tối đi."
Tỉnh Ngộ liếc nhìn cậu rồi quay vào phòng, lấy áo khoác vắt lên cánh tay, rồi nghiêng đầu:
“Đi thôi.”
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Chu Tích Duyệt, Tỉnh Ngộ giải thích: "Lát nữa có thể sẽ lạnh hơn."
Chu Tích Duyệt chớp mắt, lòng nghĩ đây hẳn là quần áo của Lâm Lạc. Lại nhìn Lâm Lạc, cậu chỉ mặc có một chiếc áo đơn.
Được rồi, thật sự là mang cho Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ đúng là quá chu đáo và cẩn thận.
Chu Tích Duyệt thật muốn khóc vì ghen tị, giá mà cô có một người bạn trai có thể chăm sóc người khác như thế này. Vào đại học đến nửa năm rồi còn chưa có bạn trai nữa, hic hic hic.
Cả ba người cùng nhau xuống lầu. Đối diện khách sạn có một nhà hàng rất lớn. Đoàn họ đi khá đông người nên nếu vào các quán cơm nhỏ thì không thể đủ chỗ được. Lớp Lâm Lạc tầm ba bốn mươi người, tầm 9 người một bàn, cả bọn ngồi 4 bàn. Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ ngồi với hai giáo viên nữa ngay bàn đầu tiên. Các bạn học đều không muốn ngồi chung với giáo viên và Tỉnh Ngộ, nếu không họ ăn bữa cơm cũng sẽ lúng túng lắm. Vì vậy, bàn này chỉ có một số người bạn thân quen của Lâm Lạc ngồi cùng.
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên, các giáo viên đều kính rượu Tỉnh Ngộ. Bởi vì bữa ăn này và những bữa ăn khác của bọn họ trong mười ngày tới đều do Tỉnh Ngộ mời. Để Lâm Lạc có đủ dinh dưỡng trong thời gian dưỡng bệnh, Tỉnh Ngộ đã gọi những món ăn rất phong phú cho các bạn học, đủ chay đủ mặn, còn có cả canh và trái cây sau bữa ăn. Kinh tế thôn Giang Nguyên còn tương đối lạc hậu nên giá cả cũng không quá đắt, tiền cơm mười ngày cũng chỉ có mấy chục ngàn, không là gì cả, Lâm Lạc vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Trong thời gian đi vẽ ngoài này sinh viên đều không được uống rượu, nhưng họ đều nâng ly, dùng đồ uống thay rượu để cảm ơn Tỉnh Ngộ đã chiêu đãi. Tỉnh Ngộ cười cười bảo bọn họ cứ tự nhiên, không cần câu nệ, cứ ăn ngon là được. Anh không hề cao ngạo, cũng rất dễ gần, cùng với vị Tỉnh tổng ít nói ít cười kia cứ như hai người vậy.
Các bạn sinh viên vừa ăn vừa buôn chuyện vừa bí mật quan sát Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc hiện đã cố gắng cầm đũa bằng tay phải. Cậu mong ngóng tay mình hồi phục nhanh hơn, không chỉ để vẽ tranh, mà còn để có thể thân thiết với Tỉnh Ngộ. Nhưng Tỉnh Ngộ thấy cậu gắp đồ ăn thôi mà cũng gian nan như vậy, anh không nhịn được mà muốn giúp cậu.
Lâm Lạc nắm chặt bát của mình: "Không được, anh cứ để em tự làm."
“Được rồi, em tự làm đi, anh chỉ nhìn thôi.” Tỉnh Ngộ cười cười, cũng không ép cậu.
Hai người giáo viên đi cùng là một nam một nữ, đều ở độ tuổi hai mươi ba mươi, cũng đều còn rất trẻ, họ đã biết rõ quan hệ giữa hai người.
Giáo viên nữ cười hỏi: "Bao lâu nữa Nặc Nặc mới khỏe lại?"
"Chắc còn khá lâu ạ," Lâm Lạc chua xót nói, "Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi ba tháng, em mới được có một tháng."
“Bảo sao Tỉnh tổng lại đi cùng, thì ra là để chăm sóc em.” Giáo viên nữ cười nói.
Lâm Lạc liếc nhìn Tỉnh Ngộ cười: "Em có nói anh ấy không cần đi cùng rồi, nhưng anh ấy nhất định muốn tới."
Lâm Lạc vốn dĩ không muốn trở nên đặc biệt so với các bạn cùng lớp. Nhưng nếu có thể ở bên bạn trai mình, thế thì tội gì chứ?
Giáo viên nam nâng ly muốn kính rượu nhưng Tỉnh Ngộ từ chối, vì ở đây không ai có thể ép rượu anh được nên cũng đành thôi. Nhưng Lâm Lạc nhìn thấy rượu lại rục rịch. Vốn dĩ cậu rất thích uống rượu, chẳng qua thân thể này của Lâm Nặc mới một ly đã không chịu nổi.
Tròng mắt cậu vừa chuyển, Tỉnh Ngộ liền biết cậu đang nghĩ gì, anh nhắc nhở:
"Bác sĩ nói hiện tại em không được uống rượu."
Lâm Lạc bĩu môi, cậu bắt đầu nghi ngờ mình không phải tìm được một người bạn trai mà là một người cha.
Giáo viên nữ cũng nói vào: “Đúng đó Lâm Lạc, em đang dưỡng thương thì đừng uống rượu, nếu không vết thương sẽ càng chậm lành.”
Nghe đến càng chậm lành, Lâm Lạc đành thôi, không uống thì không uống vậy, rượu làm sao quan trọng bằng Tỉnh Ngộ được……
Sau bữa tối, các sinh viên vẫn rất sung sức, cả đám trò chuyện rôm rả với nhau.
Tỉnh Ngộ nói chuyện phiếm với giáo viên một hồi, thấy Lâm Lạc có chút buồn ngủ, liền đưa Lâm Lạc về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ sau khi tắm xong, khi hai người nằm trên giường, Lâm Lạc lại bắt đầu kéo anh muốn làʍ t̠ìиɦ. Tất nhiên Tỉnh Ngộ nghiêm khắc từ chối. Lâm Lạc liền dỗi, không muốn để ý đến anh, liền đứng dậy đi vẽ tranh. Nhưng chân vừa bước xuống đất đã bị người đàn ông kéo lại.
Anh ôm cậu lại, nghiêm túc nói: “Tối rồi em còn vẽ cái gì, ngủ đi.”
“Em thích vẽ.” Lâm Lạc nói, “Anh đừng có cản em.”
"Không được." Tỉnh Ngộ dùng sức đè lại cái tay không bị thương của Lâm Lạc, "Buổi tối em nên ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt, thức khuya không tốt cho sức khỏe, ngày mai ban ngày rồi vẽ."
Lâm Lạc không mạnh bằng anh, đẩy cũng không đẩy ra được, giãy giụa hồi lâu cũng vô ích, chật vật đến thở không ra hơi.
Cuối cùng cậu đành phải nằm xuống giường bực bội than thở:
“Em đâu phải kiếm bạn trai, rõ ràng là cha già mới đúng.”
Tỉnh Ngộ đột nhiên bật cười, anh vén mái tóc ngắn trên trán của Lâm Lạc, hôn lên trán cậu một cái, nói:
“Nếu em muốn gọi anh là ba, anh cũng không phản đối.”
Lâm Lạc lúc đầu không phản ứng, đến khi nhận ra thâm ý của Tỉnh Ngộ, cậu mới giật mình.
“Anh, anh đúng là……”
Trước mặt cậu, Tỉnh Ngộ luôn giữ hình tượng quý ông lịch lãm, anh trai dịu dàng, ngay cả lúc trên giường cũng rất chăm sóc cậu. Trước đây anh cũng chưa từng nói những lời như vậy.
“Sao vậy?” Tỉnh Ngộ cười nói, “Em ngạc nhiên như vậy sao? Em cho rằng anh vẫn là đứa trẻ giống em sao?”
"Em đã nói em không phải trẻ con..." Lâm Lạc lẩm bẩm, trong lòng bỗng nhiên có tia cao hứng, cậu không phản đối nữa, trái lại nhe răng cười hỏi: "Nếu giờ em gọi anh là ba, anh có nguyện ý không?"
Tỉnh Ngộ: “……….”
Lần này đến lượt anh không còn gì để nói.
Lâm Lạc đắc thắng liếc mắt nhìn.
Tỉnh Ngộ hơi buồn bực, anh kéo kéo mái tóc ngắn của Lâm Lạc, cúi đầu lấp kín môi cậu. Nhóc con cứ hễ mở miệng là muốn trêu chọc người khác.
Sau một nụ hôn ngắn, người đàn ông lùi lại một chút, thở dài trên môi cậu, "Tối nay anh sẽ giúp em thư giải một chút, nhưng không được tiến xa hơn, có nghe không?"
Mặc dù mục tiêu của Lâm Lạc vẫn chưa hoàn thành nhưng có thể coi như đã đạt được một nửa.
Ngày hôm sau, cậu thức dậy và đi tập trung.
Thôn Giang Nguyên có một dinh thự cổ, trước đây đã từng được tu sửa, giờ lại càng đẹp. Nước hồ trong veo, bên bờ rợp bóng cây liễu, một bên là bức tường trắng ngói đỏ phản chiếu trên mặt hồ, có mấy đàn vịt tung tăng bơi lội dưới nước. Ánh nắng sớm mai ló dạng sau những tòa nhà cổ kính, ông mặt trời vàng ươm, tròn như lòng đỏ trứng đang gợn sóng trên mặt hồ.
Cả lớp ngồi dưới gốc cây liễu, trông ra hồ để vẽ tranh. Mấy nhóc này người đứng người ngồi, có khi còn thì thầm với nhau, nhưng đều nói rất nhỏ.
Hai giáo viên cũng ngồi ở một bên, thấp giọng trò chuyện với Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ ngồi bên cạnh Lâm Lạc, thỉnh thoảng trò chuyện với các giáo viên, lâu lâu lại nhìn Lâm Lạc vẽ.
Cậu đang vẽ bằng tay trái.
Sau hơn một tháng tập luyện, tay trái của Lâm Lạc đã trở nên thành thạo hơn rất nhiều so với lúc đầu, khó có thể nhận ra cậu đang vẽ bằng tay trái.
Mỗi khi Mao Tuấn và những người khác nhìn thấy bức tranh mà cậu vẽ bằng tay trái, họ đều sẽ thở dài cảm thán Lâm Lạc có còn để cho người ta sống không. Dùng tay trái mà còn vẽ đẹp hơn họ dùng tay phải. Lâm Lạc chỉ cười mà không nói, dù gì thì cậu cũng vẽ mấy chục năm rồi, vẽ đẹp hơn đám nhóc này thì có gì đáng tự hào chứ.
Chu Tích Duyệt đang vẽ thì phát hiện sơn trắng không đủ.
Mao Tuấn vẫn luôn chú ý đến cô.
Bức tranh cậu ta đang vẽ gồm có mặt trời, cây liễu, hồ nước cùng thiếu nữ.
Thấy sơn trắng của cô không đủ dùng, cậu ta vội đưa qua một tuýp: “Cậu dùng đi này.”
Chu Tích Duyệt liếc nhìn Mao Tuấn: "Đưa cho tôi rồi, cậu dùng cái gì?"
Mao Tuấn chỉ vào Lâm Lạc: "Tôi sẽ hỏi mượn cậu ta."
Chu Tích Duyệt mỉm cười: "Thế hay để tôi tự hỏi mượn cậu ấy nhé?"
"Cậu, cậu cứ dùng đi…..." Mao Tuấn vò đầu, "Dùng của tôi ấy."
Cậu ta nhét sơn trắng vào tay Chu Tích Duyệt rồi chạy đến bên cạnh Lâm Lạc hỏi mượn một tuýp sơn trắng. Lâm Lạc có Tỉnh Ngộ hỗ trợ xách đồ nên mang theo rất nhiều sơn màu.
Mượn xong, Mao Tuấn còn giơ lên cho cô nhìn: "Nhìn đi, tôi có rồi."
Chu Tích Duyệt không khỏi nở nụ cười:
"Vậy nếu tôi muốn mượn thứ khác thì sao?"
Mao Tuấn: "Vậy thì mượn đi, mà cậu muốn mượn cái gì?"
Chu Tích Duyệt cười khoe ra hai má lúm đồng tiền, cầm cọ vẽ lên mặt Mao Tuấn vài sợi râu.
Cô nói: “Mượn mặt cậu để vẽ tranh đó.”
Mao Tuấn đột nhiên sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi im như giá vẽ. Chu Tích Duyệt cuối cùng cũng cười.
Hạ Văn Thu ngồi bên cạnh im lặng, ủ rũ vẽ tranh không nói chuyện. Nhìn thấy Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ thì thầm thân mật, Mao Tuấn cũng khiến cho Chu Tích Duyệt thích thú mỉm cười, cậu nhìn xuống điện thoại, muốn trò chuyện với người đó.
Rồi cậu chợt nhớ mình đã kéo đen đối phương.
Hạ Văn Thu bất lực mỉm cười tiếp tục vẽ, cậu nhủ thầm: Chỉ có hội họa mới có thể vĩnh viễn ở bên mình thôi.