Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt hai người nhìn Lâm Lạc càng có ý tứ.
Ngay sau đó, Tỉnh Ngộ khoác vai Lâm Lạc, tươi cười giới thiệu:
"Lâm Nặc, học sinh của trường Trung học số 13, đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật ở tỉnh Z năm nay."
Lại cúi đầu giới thiệu với Lâm Lạc: "Đây là Tiêu tổng, chủ tịch tập đoàn Blue Sky. Bên cạnh là con gái anh ấy, Tiêu Na."
“Xin chào.” Lâm Lạc thờ ơ chào hỏi.
“Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.” Tiêu tổng cười khen ngợi, rồi hỏi con gái mình: “Hai đứa học cùng trường phải không, có quen nhau không?”
Tiêu Na liếc nhìn Lâm Lạc, lập tức nói: "Có quen! Bọn con trước đây từng gặp ở phòng tranh rồi, đúng không, Lâm Nặc?"
Lâm Lạc gật đầu.
Lúc đó, Tiêu Na còn tự hào về thiên phú của mình và coi thường Lâm Lạc, kết quả tận mắt chứng kiến bức họa đầu tiên của Lâm Lạc khiến cô ngơ ngẩn cả người.
Ngay sau đó, kết quả của kỳ thi tuyển sinh mỹ thuật được công bố, cô nghe nói Lâm Lạc đạt hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh, trong lòng càng thêm phức tạp.
Rõ ràng đều không có căn bản, trong khi cô vẫn phải chăm chỉ luyện tập để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh mỹ thuật thì Lâm Lạc đã đạt hạng nhất rồi.
Trong lòng cô như có một khoảng trống vừa chua xót vừa khó chịu.
Nhưng từ lúc nghe Lâm Lạc phát biểu trong phòng tranh hôm đó, Tiêu Na đã thông suốt rồi.
"Đối với chúng tôi, hội họa là tất cả sinh mệnh. Những bức tranh là tất cả tâm tình.”
Đã như vậy, tại sao cô phải quan tâm đến việc người khác vẽ như thế nào chứ?
Cô chỉ cần chăm chỉ vẽ bức tranh và làm cho chúng trở thành biểu cảm của chính mình là được, điều đó đã hơn tất cả rồi!
Ở độ tuổi của họ, hầu hết những người học mỹ thuật đều chỉ dừng lại ở bề nổi.
Nhưng Lâm Lạc lại có thể hiểu biết sâu sắc như vậy ngay từ khi còn trẻ!
Tiêu Na ngay lập tức thay đổi cách nhìn về cậu.
Tiêu Na nắm tay ba mình rồi ngẩng đầu nói: "Ba, không phải phục vụ nói đã hết phòng rồi sao, vậy chúng ta ăn cơm cùng Lâm Nặc được không?"
Tiêu Na nói xong lại nhìn Lâm Lạc, hỏi: "Có được không?"
Lâm Lạc chẳng muốn tẹo nào.
Cậu không muốn ăn cơm cùng người lạ.
Tiêu tổng nhìn sắc mặt Lâm Lạc, cũng biết cậu đang nghĩ gì, lại không muốn ép buộc, bèn nói:
“Nhà hàng này hết phòng rồi, chúng ta có thể tới chỗ khác.”
“Không muốn, con chỉ muốn ăn ở đây.”
Tiêu Na đáp, “Nhà hàng này rất ngon!”
Tiêu Na nói vậy, nhưng ánh mắt lại dán vào Lâm Lạc, như thể sợ mọi người không biết cô khăng khăng muốn ăn ở đây là vì Lâm Lạc vậy.
Tiêu tổng là lão hồ ly trong thương giới, nhưng đối mặt với Tiêu Na lại luôn không nguyên tắc, nghe vậy anh ta chỉ đành vô lực nói:
“Tỉnh tổng, cậu xem……”
Tỉnh Ngộ cười cười, nhìn sang Lâm Lạc.
Lâm Lạc xị mặt.
Tỉnh Ngộ bóp vai cậu, khẽ dỗ dành: "Cũng được mà."
Anh có khá nhiều hạng mục hợp tác với Tập đoàn Blue Sky, mới trước đó còn áp đảo Tiêu tổng ở hội đấu giá.
Giờ chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng không đồng ý, sau này còn gặp nhau hợp tác dài dài cũng không quá tiện.
Cứ như vậy, Lâm Lạc đành phải ngồi ăn chung với hai người không quen.
Tỉnh Ngộ ngồi cạnh, còn Tiêu Na ngồi đối diện cậu.
Tỉnh Ngộ nhận lấy thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, mỉm cười đưa cho Lâm Lạc:
"Cậu mời, cho cậu chọn đó."
"Anh chọn đi," Lâm Lạc hào phóng nói, "Vì hôm nay tôi mời nên anh muốn ăn cái gì thì cứ gọi."
Tỉnh Ngộ bật cười: "Được."
Tiêu Na ngạc nhiên nói: "Cậu mời?"
Trong mắt cô tràn đầy bối rối.
Kể từ khi Lâm Lạc giành hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh, Tiêu Na đã nghe đến tên của cậu, tự nhiên cũng nghe được rất nhiều lời đồn đại.
Cô nhớ rõ, Lâm Lạc không phải chỉ là một cậu bé nghèo đáng thương sao?
Làm sao có thể tiêu tiền ở một nơi như vậy?
“Nặc Nặc của chúng ta bây giờ là một người giàu có.” Tỉnh Ngộ cười trêu chọc cậu.
Lâm Lạc liếc Tỉnh Ngộ, ra hiệu cho anh im lặng.
Cậu không muốn đem việc bản thân có tranh gốc của Lâm Lạc đem đi bán đấu giá rồi giàu lên cho người khác biết.
Một mặt, sẽ rất khó giải thích với mẹ cậu.
Mặt khác, việc này cũng càng khiến Lâm Nguyên Long có lý do vòi tiền cậu.
Thấy ánh mắt ra hiệu của cậu, Tỉnh Ngộ lập tức im lặng, cúi đầu chọn món.
Tiêu Na càng thêm tò mò.
Cô cảm thấy Lâm Lạc đang giấu giếm chuyện gì đó.
Trước khi thi vào ngành mỹ thuật, cậu chỉ là một học sinh nghèo bình thường, ngoài học giỏi và ưa nhìn ra thì không còn ưu điểm nào khác.
Nhưng hiện tại, cậu không chỉ xếp hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật, lại còn có mối quan hệ thân thiết với Tỉnh Ngộ, không chỉ vậy, lại còn đột nhiên trở nên giàu có?
Bắt từ lúc nào vậy nhỉ.
Gọi đồ ăn xong, chờ nhân viên phục vụ ra ngoài, Tiêu Na rốt cuộc không nhịn được lấy điện thoại di động ra: "Thêm bạn nhé?"
Cô vừa nói xong, biểu cảm trên mặt hai ông lớn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn rất phong phú.
Tiêu tổng giật mình nhìn chằm chằm Lâm Lạc, thái độ kiểu cậu dám đồng ý xem.
Tỉnh Ngộ hứng thú nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc do dự nói: "Không cần đâu. Tôi đang học lớp 12, không có nhiều thời gian tán gẫu."
Tiêu Na nói: "Nhưng tôi có một số vấn đề về hội họa muốn thỉnh giáo cậu, được không?"
Vừa nói đến hội họa, Lâm Lạc lập tức bừng bừng sức sống, cậu rất vui khi có thể đưa ra một số gợi ý cho thế hệ trẻ.
Đây đều là góp phần phát triển sự nghiệp nghệ thuật.
“Được.” Lâm Lạc đồng ý ngay.
Sau đó hai người trẻ tuổi đã thêm bạn.
Thái độ của hai ông lớn bên cạnh có hơi tế nhị.
Tiêu Na lần đầu tiên thành công bắt chuyện với cậu, cô tiếp tục hỏi: "Lâm Nặc, cậu định thi vào Học viện Mỹ thuật nào?"
“Học viện Mỹ thuật quốc gia.” Lâm Nặc đáp ngắn gọn.
“Tôi cũng vậy!” Tiêu Na hào hứng nói, “Thầy Cảnh cũng đang dạy ở Học viện Mỹ thuật quốc gia.”
"Người ta nói lúc Lâm Lạc còn sống đã từng học với thầy Cảnh, cậu có biết không? Tôi rất ngưỡng mộ Lâm Lạc! Tôi muốn hỏi thầy Cảnh về Lâm Lạc."
Lại là một fan nhỏ của mình sao?
Lâm Lạc liếc nhìn cô gái nhỏ này thêm vài lần.
“À, cậu nhất định biết!” Tiêu Na tự nhủ, “Phong cách vẽ tranh của cậu rất giống Lâm Lạc. Cậu hẳn cũng là một fan hâm mộ của anh ấy, sao có thể không biết điều này?”
“Đây cũng là lý do cậu muốn vào Học viện Mỹ thuật quốc gia sao?”
Lâm Lạc lắc đầu: "Tôi chỉ muốn học hỏi thầy Cảnh."
Ngoài Tỉnh Ngộ ra, Tiêu Na là người duy nhất biết Lâm Lạc mà không hoài nghi việc cậu muốn thi vào Học viện Mỹ thuật quốc gia.
"Ra vậy," Tiêu Na nói, "Tôi cũng vậy. Nhưng nghe nói rằng các lớp của thầy Cảnh đều đã đầy kín, kiếm một slot rất khó đó."
Hai người trẻ tuổi nói chuyện hăng say.
Tỉnh Ngộ rất vui khi thấy Lâm Lạc kết bạn, Lâm Lạc có vẻ hơi thu mình, nên kết bạn nhiều hơn.
Anh cũng bắt đầu nói chuyện với Tiêu tổng.
Nhưng Tiêu tổng thì hoàn toàn ngược lại.
Luôn có cảm giác cây cải trắng của mình sắp không giữ được.
Anh ta vốn muốn nhân cơ hội gặp Tỉnh Ngộ thì xem ké bức “Biển”, nhưng giờ việc gì cũng quên sạch.
Ăn cơm xong, Tỉnh Ngộ đưa Lâm Lạc trở lại trường học.
Trên đường đi, anh liên tục khuyên nhủ Lâm Lạc phải kết bạn nhiều hơn, đừng lúc nào cũng xị mặt.
Lâm Lạc trợn mắt, không cho là đúng.
“Cậu nhất định phải thay đổi tính tình đi.” Tỉnh Ngộ nói, “Nếu không, sau này không ai có thể chịu được cậu, cũng không tìm được bạn gái đâu, dù sao cũng không thể vĩnh viễn sống chung với hội họa được.”
“Tại sao không được?” Lâm Lạc hỏi lại.
Tỉnh Ngộ cười cười lắc đầu.
Chiếc xe SUV màu đen gầm cao dừng lại trước cổng trường.
“Xuống xe đi, chịu khó học vào.”
Cả đường chỉ khuyên cậu phải kết giao bạn bè, giờ xuống xe cũng chỉ là một câu chịu khó học vào.
“Anh là ba tôi sao, quản nhiều như vậy làm gì?” Lâm Lạc quay đầu lại bất mãn lẩm bẩm, “Nói ít thôi, cứ như phụ nữ tiền mãn kinh vậy.”
Cậu biệt nữu quay đi, Tỉnh Ngộ thấy trên miệng cậu còn dính một hạt cơm.
Tỉnh Ngộ đưa tay phủi đi cho cậu.
Ngay khi tay anh chạm vào mặt Lâm Lạc liền bị cậu bé ngăn lại, cảnh giác nói: "Làm cái gì đó, muốn chiếm tiện nghi của tôi à?"
Tỉnh Ngộ không nói nên lời, nhặt hạt cơm đưa cho Lâm Lạc, cười tủm tỉm:
"Ăn cơm xong còn tính để dành đến bữa trà chiều hay sao? Cứ như đứa trẻ lên ba vậy."