Chuyện xưa bắt đầu theo một khuôn sáo cũ rích “Anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hạ Văn Thu từ khi còn nhỏ đã rất nhút nhát, sau khi ba cậu bỏ đi, cậu lại càng trở nên tự ti hơn. Tuy cậu và Lộ Bân ở cùng thôn, cũng biết nhau, nhưng rất ít khi nói chuyện.
Hạ Văn Thu vỡ tiếng khá muộn, hầu hết những đứa nhóc bằng tuổi cậu đã vỡ tiếng thì giọng cậu vẫn lanh lảnh như trẻ con.
Khi đó là đầu mùa thu năm lớp 10.
Cậu bị đám nam sinh cùng lớp chặn trong nhà vệ sinh, nói muốn cởϊ qυầи cậu ra xem cậu có phải con trai không. Tính cách gì mà như con gái vậy.
Vừa lúc Lộ Bân đi WC thấy cảnh này liền giúp cậu đuổi mấy nam sinh kia đi, còn cảnh cáo chúng không được bắt nạt bạn học. Hắn học lớp 11, lớn hơn họ một tuổi, vóc dáng lại cao, đối với các tân sinh lớp 10 cũng rất có tính uy hϊếp. Đám nhóc kia nhanh chóng chạy mất, chỉ còn lại mỗi mình Hạ Văn Thu đối mặt với Lộ Bân.
Lộ Bân cười cười với cậu, còn hỏi: “Em không sao chứ?”
Đã đầu thu nhưng ve vẫn kêu râm ran trên cây quế trong sân trường, thực sự rất ồn ào. Tiết trời đầu thu vẫn còn hơi nóng, nam sinh cao ráo chỉ mặc áo ngắn tay, có lẽ vừa đi đánh cầu về, lưng áo phông trắng đồng phục còn ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Văn Thu đứng ở cửa nhà vệ sinh đợi Lộ Bân, thỉnh thoảng lại nhìn ánh nắng chói chang từ hành lang chiếu vào. Mẹ cậu là một người phụ nữ dịu dàng nhưng cũng rất cứng rắn, cậu cũng giống như bà vậy. Khi Lộ Bân bước ra, thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, còn hỏi sao cậu vẫn ở đây.
Cậu cúi đầu nói nhỏ: "Em còn chưa cảm ơn anh."
Cậu cầm tờ mười đồng nhàu nhĩ để mua cho Lộ Bân một lon co ca, một túi khoai tây chiên và một túi que cay. Cậu không có bố, chỉ có mẹ là người duy nhất chăm lo cho gia đình, lại có bà ngoại già yếu nên cuộc sống rất khó khăn. Mười đồng này là tiền tiêu vặt trong một tuần của cậu.
Cứ như vậy, hai người dần trở nên thân thuộc hơn.
Lộ Bân rất quan tâm đến cậu, không để người khác bắt nạt cậu, giảng bài cho cậu, còn an ủi cậu nếu cậu thi không tốt nữa. Hạ Văn Thu vẫn luôn muốn có một người anh trai, để nếu không có cha, anh trai có thể giúp cậu chăm sóc mẹ, còn bảo vệ cậu nữa.
Lộ Bân đã thỏa mãn nguyện vọng này của cậu. Cậu vẫn thường gọi Lộ Bân là anh.
Trong mắt gia đình hai bên, hai nam sinh thân thiết cũng chẳng có vấn đề gì. Vậy nên một khắc động tâm ấy cũng chẳng thể lui lại được nữa.
Sau khi chia tay, Hạ Văn Thu vẫn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết lúc hai người bên nhau. Lộ Bân giống như một ngọn đèn dịu dàng trong quãng đời trung học u ám của cậu. Cậu nhớ lại lần đầu thi trượt khảo sát năm lớp 12, khi đó cậu trốn trong rừng cây nhỏ cạnh trường học mà khóc thầm.
Lộ Bân ngồi bên cậu, ôm lấy vai cậu. Hắn không nói gì cả, chỉ dịu dàng nhìn cậu chăm chú.
Sau khi Hạ Văn Thu khóc xong, cậu lau nước mắt, cầm tờ giấy kiểm tra lộn xộn nhờ Lộ Bân sửa bài cho mình. Trong mắt cậu, dường như chuyện gì Lộ Bân cũng biết.
Cậu còn nhớ học kỳ 2 của năm lớp 12, đó là lúc áp lực học tập lớn nhất, giữa trưa cậu vẫn không về ký túc mà ngồi trong lớp ôn bài, còn mệt mỏi gục xuống bàn ngủ một lát. Khi tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Lộ Bân ngồi bên cạnh, trên tay hắn cầm cây kem vani mà cậu thích nhất. Vị ngọt mát của kem đến nay vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi của Hạ Văn Thu. Cậu nói Lộ Bân ăn cùng mình, nhưng Lộ Bân nói không cần, sau đó hôn cậu.
Lúc đó trong lớp không có nhiều bạn học, có bạn vừa ngủ vừa ôn bài, không ai phát hiện bọn họ ngồi ở góc cạnh cửa sổ, dùng bìa sách che lên rồi thân mật hôn nhau.
Đó là lần đầu tiên họ hôn nhau.
Thế giới của Hạ Văn Thu rất đơn giản, nhưng cậu không ngốc, cậu biết Lộ Bân thích mình. Nhưng cậu không muốn chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, cũng không muốn bị mẹ và giáo viên phát hiện mình yêu sớm. Vì vậy sau khi nụ hôn kết thúc, cậu đỏ mặt vùi đầu vào cuốn sách, mặc kệ lời tỏ tình của Lộ Bân.
“Em muốn thi đại học trước đã.” Cậu nói.
Vì vậy, đợi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Lộ Bân chính thức tỏ tình với cậu, hai người thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Mối tình đầu luôn rất ngọt ngào, nhưng cũng đầy chua xót, Lộ Bân mang cho Hạ Văn Thu rất nhiều niềm vui mà người khác không thể cho cậu, nhưng hắn cũng khiến cậu đau lòng. Cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn sau khi họ yêu xa.
Hạ Văn Thu mỗi ngày đều nhớ Lộ Bân, muốn nói chuyện với hắn, muốn gặp hắn, muốn nghe giọng nói của hắn. Nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại nho nhỏ ở khoảng cách hàng nghìn cây số. Hạ Văn Thu đã từng hối hận nhiều lần, có lẽ cậu không nên đi xa như vậy chỉ để đi học ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia, sao cậu không học ở một học viện nghệ thuật ở quê hương của mình chứ?
Dù ngành sơn dầu chẳng có trường nào sánh được với Học viện Mỹ thuật Quốc gia nhưng cậu cũng không có tham vọng gì lớn lao, chưa bao giờ cậu nghĩ mình có thể trở thành một họa sĩ lớn bán được bức tranh với giá hàng chục triệu như Lâm Lạc.
Nhất là khi cậu thấy Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ ngày nào cũng quấn quít bên nhau, thì thầm ngọt ngào, nói nói cười cười.
Đặc biệt là khi cậu cảm thấy anh ấy dường như không còn thích mình nữa.
Nhưng Lâm Lạc đã nói cậu không thể nghĩ như vậy được. Nếu người ta đã thay lòng đổi dạ thì dù cậu ở đâu cũng vậy thôi. Hạ Văn Thu nghĩ cậu cùng anh ấy rồi sẽ xa mặt cách lòng, sẽ ngờ vực khắc khẩu lẫn nhau, cuối cùng chia tay trong không vui. Nhưng điều cậu không ngờ là cuộc chia tay này lại diễn ra nhanh chóng và bi thảm hơn cậu tưởng rất nhiều.
Đó là kỳ nghỉ đông của năm thứ nhất.
Tết Âm lịch, hai chàng trai đã yêu xa nửa năm chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ cùng nói lời âu yếm. Chỉ trách bọn họ không cẩn thận, biết rõ nhà cách âm không tốt mà còn không chịu nhỏ tiếng. Khi mẹ Lộ Bân gõ cửa phòng ngủ, hai cậu trai trẻ đang ôm nhau trong phòng chết lặng.
Bọn họ đều chưa tới hai mươi tuổi, chỉ dựa vào một tình yêu thắm thiết mà cố chấp muốn ở bên nhau, khi đối mặt với vẻ mặt tức giận của cha mẹ cũng vẫn không muốn thương tổn lẫn nhau.
Đó là lần đầu tiên Hạ Văn Thu nhìn thấy mẹ của Lộ Bân lộ ra biểu cảm chán ghét kinh tởm mình như vậy.
Đầy ghê tởm và thịnh nộ, hận không thể khiến cậu biến mất ngay lập tức.
Hạ Văn Thu thực ra không sợ.
Bởi cậu vẫn luôn bị mọi người ghét bỏ.
Lúc nhỏ, mọi người luôn nói đùa với cậu rằng chính bởi cậu không ngoan nên ba cậu mới ruồng bỏ mẹ con cậu. Khi trưởng thành, các bạn nam luôn giễu cợt cậu, nói cậu chẳng khác gì một cô gái.
Cậu cũng biết trong thời điểm mà hôn nhân đồng tính vừa mới được hợp pháp hóa, sự kỳ thị vẫn còn tồn tại, thậm chí ăn sâu vào tiềm thức của một số người. Cậu không sợ bị nhục mạ hay chế giễu, nhưng cậu không muốn người anh yêu quý của mình bị tổn thương.
Sau khi bị phát hiện, mẹ Lộ Bân gọi mẹ cậu tới, chỉ trích cậu là đồ biếи ŧɦái. Đôi mắt bối rối của mẹ khiến Hạ Văn Thu đau nhói, mẹ không trách cậu, chỉ ôm lấy cậu rồi nói đều do mình không tốt, không thể cho con trai mình một mái ấm trọn vẹn nên mới khiến cậu lạc lối.
Càng khiến Hạ Văn Thu không chịu nổi chính là bố Lộ tức giận cầm ghế đập mạnh vào người Lộ Bân. Cậu chưa bao giờ biết một người đàn ông vốn dĩ rất hiền lành lại có thể trở nên khủng khϊếp như vậy khi đối mặt với việc con trai mình là người đồng tính.
Nhìn thấy Lộ Bân mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, máu mũi làm bẩn cả ngực áo, Hạ Văn Thu cơ hồ thỏa hiệp ngay lập tức.
Cậu nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Lộ Bân nằm dưới đất, nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn đau lòng.
Hạ Văn Thu nhấn mạnh lại một lần: “Anh, chúng ta chia tay đi.”
Rồi cậu nhìn thấy Lộ Bân khóc, nước mắt hòa cùng với m.áu chảy xuống. Cậu trước giờ chưa từng thấy Lộ Bân khóc.
Hạ Văn Thu cứng rắn không nhìn hắn, nắm tay mẹ mình, nói: "Mẹ, chúng ta trở về đi."
Về đến nhà, cậu chặn hết mọi phương thức liên lạc của Lộ Bân, đồng thời mua vé tàu qua đêm, đến trường sớm, trở thành người đầu tiên trong ký túc xá quay lại trường học. Hai mươi mấy giờ ngồi trong toa giường nằm, Hạ Văn Thu nhìn phong cảnh lùi ngược về rất nhanh bên ngoài cửa sổ, nhớ đến Lộ Bân nhìn mình trước khi rời đi cũng không nhịn mà rơi nước mắt. Cậu khóc suốt cho đến khi trở về ký túc xá, chỉ có một mình cậu ở trong ký túc xá lạnh lẽo ngày đêm vẽ tranh.
Cậu đột nhiên hiểu Lâm Lạc vì sao lại muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng thế giới. Đối với những người như bọn họ, chỉ có hội họa mới có thể cứu vớt họ mà thôi.
Hạ Văn Thu không nói với bạn cùng phòng về những chuyện này. Một mặt do cậu cảm thấy không cần thiết, chuyện giữa cậu và anh ấy cứ để nó kết thúc như vậy đi, còn mặt khác, có nói cho họ cũng không để làm gì cả. Hơn nữa cậu không dám, cậu biết mình rất nhát gan, nhìn Lâm Lạc ở bên Tỉnh Ngộ kia kìa, cậu ấy chắc chắn sẽ bị ngăn cản, nhưng không hề sợ hãi. Bản thân cậu so với Lâm Lạc, thì hệt như rùa đen rút đầu vậy. Miệng nói chia tay là vì muốn tốt cho anh ấy, nhưng cứ chia tay như vậy, nhất định anh ấy sẽ rất đau lòng.
Cuộc sống ở Học viện vẫn vậy, bình thản không gợn sóng.
Hạ Văn Thu chìm đắm trong hội họa, rất ít khi nghĩ đến Lộ Bân, nhưng người kia vẫn cứ len lỏi vào từng khoảnh khắc trong cuộc sống của cậu.
Hạ Văn Thu không ngờ Lộ Bân sẽ đến gặp mình.
Vào mùa hạ của năm đó, một kỳ nghỉ ngắn ngày, trong một buổi sáng thứ bảy mưa rơi, các bạn cùng phòng gọi cậu dậy sớm, nói cùng nhau ra ngoài vẽ tranh. Mấy người đi đến cổng trường và nhìn thấy Lộ Bân cầm một chiếc ô màu đen. Hạ Văn Thu sững sờ quay đầu nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc cười nói nhỏ với cậu: "Các cậu nói chuyện đi, tôi cùng Mao Tuấn đi vẽ trước đây."
Nói xong, cậu ấy liền đi mất. Hạ Văn Thu không đủ dũng khí đối mặt với Lộ Bân, cậu muốn đi cùng họ, nhưng chân lại chẳng thể di chuyển.
Gia cảnh Lộ Bân cũng không phải rất giàu có, hắn từ Tây Nam đến đây chắc cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền, nếu cậu cứ bỏ đi như vậy thì cũng thật quá đáng.
Hạ Văn Thu đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lộ Bân.
Hắn đại khái vừa xuống máy bay, đầy mặt mệt mỏi, thoạt nhìn cũng chưa hề nghỉ ngơi gì hết.
“Tiểu Thu,” Giọng Lộ Bân khàn khàn, hắn bước tới trước mặt Hạ Văn Thu.
Mưa phùn táp vào mặt ô, những giọt nước chảy dọc theo sườn ô thành những dòng nước mảnh. Lộ Bân đưa tay chạm vào mái tóc của Hạ Văn Thu. Sau đó hắn ném luôn ô, rồi ôm chặt lấy cậu.
“Em thật nhẫn tâm.” Lộ Bân xoa xoa mái tóc cậu, “Đừng dễ dàng bỏ lại anh như vậy mà, được không em?”
“Chỉ cần có thể ở bên em, anh không sợ bị đánh.”
“Sau này anh sẽ không bao giờ lạnh nhạt với em nữa, nếu anh đã làm gì sai, em cứ mắng anh đi, nhưng hãy tha thứ cho anh. ”
“Em đừng bỏ anh lại nữa.”
Lộ Bân cảm thấy chất lỏng mát lạnh đang nhỏ xuống cổ mình. Hắn biết mà, tiểu Thu của hắn vẫn còn yêu hắn, không uổng công hắn tích góp tiền lâu như vậy rồi lén chạy đến thủ đô tìm Hạ Văn Thu.
"Anh..." Hạ Văn Thu nghẹn ngào.
Cậu đột nhiên cảm thấy, nếu có thể bên nhau như đối phương nói, vậy thì chịu chút áp lực cũng được. Cậu cũng sẽ cẩn thận bảo vệ Lộ Bân, không để người khác thương tổn hắn.
“Em muốn ăn kem vani.”
Giống như buổi trưa năm lớp 12 ấy……