Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Nốt Chu Sa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Đại Ma Vương

« Chương Trước
Editor: TulaBachu1316

“Đến làm loạn đúng không!” Lộ Hoán ném cốc café trong tay ra.

Café lạnh dội vào sau gáy của tên tóc vàng.

Tóc vàng ai ya một tiếng, sau đó là xấu hổ mà nổi điên.

“Các anh em, hôm nay phá nát cái tiệm này cho ông đây.” Hắn ta điên khùng hét lên, không nói hai lời liền cầm thanh sắt trong tay vung loạn xạ.

Lộ Hoán ánh mắt trầm xuống, tiến lên hai bước, chộp lấy cái ghế đẩu sắt ném về phía tên tóc vàng.

Phần sau đầu của tóc vàng bị chiếc ghế đẩu sắt đập ngược xuống đất, hắn ta bàng hoàng ngã xuống đất. Cô ném chiếc ghế sắt vào một tên côn đồ khác đang lao về phía mình, giật lấy cây gậy thép trên tay tên tóc vàng và ném vào mặt tên côn đồ.

Cô hạ thủ vừa chính xác vừa tàn nhẫn, hoàn toàn không quan tâm đến việc bản thân mình cũng sẽ bị thương.

Tàn nhẫn với kẻ khác, càng tàn nhẫn hơn với chính mình.

Nói đến đánh nhau, Lộ Hoán cô chưa từng thua ai.

Những kẻ này đều là côn đồ vặt ở khu phố, chỉ biết hung hãn bắt nạt người già yếu, phụ nữ và trẻ con, căn bản không qua đào tạo chính quy gì, hoàn toàn không được tích sự gì.

Gặp phải cô hung hãn như vậy, sớm đã bị đánh cho không còn dám ho he, chỉ biết ôm đầu bị động chịu đòn.

Trong chớp mắt, cả đám người bị đánh cho tả tơi, nằm la liệt.

Cảnh Tây ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy, cơ thể không động đậy, cậu bé liếc mắt nhìn, rất bình tĩnh.

Còn Trương Lan thì bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, ngồi xổm trong góc không dám động đậy.



“Lộ Đông, đi đóng cửa lại, hôm nay đừng ai nghĩ rời khỏi được đây.” Lộ Hoán lạnh lùng nói.

Đám tiểu tử này sợ hãi run lên, miễn cưỡng từ dưới đất bò lên, tóc vàng lại bị Lục Hoan một cước đạp xuống đất, "Ta thả cho mi đi chưa?"

Tóc vàng khóc rống lên, “Bà cố, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cô thả cho tôi đi đi!”

“Mấy thằng bọn mi, trả lời ta mấy câu hỏi, ai mà trả lời được, ta sẽ thả người đó đi, nếu không bà cố đây sẽ khiến cho các người tuyệt tử tuyệt tôn.” Chiếc gậy sắt trong tay gạt hai lần trên đầu mấy tên côn đồ

Chiếc khẩu trang bị cô kéo xuống, nhờ vào vết sẹo đó, cô trở thành ác nữa sống.

“Ai kêu bọn mi qua đây kiếm chuyện?”

Vấn đề này tên tóc vàng tích cực trả lời nhất, “Tôi cũng không biết là ai, chỉ biết là một phụ nữ liên hệ với tôi, kêu chúng tôi đến phá tiệm của cô, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho chúng tôi 10 vạn.”

“Có thể liên hệ được cô ta không?”

“Có thể có thể.” Tên tóc vàng liên tục gật đầu, sợ nói chậm lại gặp họa.

“Gọi điện thoại.”

“Gọi gọi, lập tức gọi.” Tên tóc vàng mặt mũi méo xệch

Sau khi mở loa ngoài, liền bỏ điện thoại lên mặt đất, nở nụ cười nịnh nọt, nhìn cô, nhưng thực sự không dám nhìn thẳng vào vết sẹo của cô, đành cúi đầu giả chết.

Điện thoại rung vài tiếng liền bị ngắt ngang.

“Gọi lại.”
« Chương Trước