Chương 1: Mục tiêu nhiệm vụ giải cứu: Kẻ phản diện Cảnh Tây

Editor: TulaBachu1316

Những khu ổ chuột của thành phố Manchester nằm giữa thành phố phát triển nhưng lại tách biệt khỏi sự phồn hoa đô hội.

Bẩn thỉu, nghèo nàn, lạc hậu và hỗn loạn là những gì chưa đủ để tổng kết về khu vực này.

Lộ Hoán đi qua một con đường nhỏ hẹp chật chội, mấy nam sinh đen gầy không mặc áo sơ mi chạy lướt qua cô, vừa nhìn thấy cô liền rít lên ác ý.

Cô kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, và chiếc áo phông rộng màu đen đung đưa vài vòng trong không khí có mùi hôi, khiến cô trông hơi gầy gò.

Lộ Hoán đi thẳng về phía trước, dừng lại ở ngã tư đường một lúc rồi không chút do dự rẽ trái, sau đó tiếng ồn càng lúc càng lớn.

Và trước mặt cô là một ngõ cụt, và một cuộc chiến đang xảy ra ở cuối ngõ cụt.

Chắc là có ai đó đang bị ức hϊếp.

Lộ Hoán khoanh hai tay trước ngực, đứng yên lặng chờ đợi giây lát.

Đinh——Chúc mừng ký chủ phát hiện mục tiêu người, hiển thị thông tin cá nhân người mục tiêu:

【Họ tên:Cảnh Tây】

【Tuổi:12】



【Giới tính:nam】

【Lai lịch:Đứa con ngoài giá thú của nhà họ Cảnh được mẹ gửi vào cô nhi viện từ năm ba tuổi, năm sáu tuổi được một cặp vợ chồng nhận nuôi, được một năm, sau đó lại bị đưa trả về, lúc chin tuổi lại được nhận nuôi, nhưng vì bạo lực gia đình nên bỏ trốn, lưu lạc bên ngoài 3 năm】

【Giá trị hắc hóa:50% (người bình thường giá trị là 10%)】

【Nhiệm vụ:Giúp nhân vật phản diện giảm giá trị hắc hóa về mức bình thường.】

Đinh! Phát động nhiệm vụ: Giải cứu Cảnh Tây bị bao vây. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng: Viên thuốc làm đẹp x1 (hiệu quả cụ thể có thể tra trên hệ thống)

Lộ Hoán khẽ ngẩng đầu, chiếc khẩu trang đem che kín nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt hồ ly là sáng ngời đến kinh ngạc.

“Này, các người đang làm gì vậy?” Lộ Hoán huýt sáo.

Mấy đứa choai choai 15 16 tuổi, không biết trời cao đất dày quay người lại, nhìn thấy một người toàn thân mặc đồ đen, không khỏi lộ ra nụ cười quỷ dị, lần lượt la ó ồn ào.

“Lão đại, xơi nó.”

“Cho nó nhiều chuyện, gϊếŧ nó đi….”

……

“Chàng trai trẻ, đừng có tàn nhẫn quá như vậy!”



Xoay khẩu súng bạc trong tay, báng súng đã đập vào đầu một thanh niên đang vung gậy lao về phía cô.

“Còn cử động thì đầu mày sẽ nở hoa.” Lộ Hoán cười khinh bỉ.

“……”

Không gian nhất thời yên ắng.

“Tự cút đi hay là để tao tiễn chúng mày về Tây Thiên!” Cô cười nhướng nhướng lông mày, cặp mắt sáng quắc nhìn bọn chúng.

Vốn dĩ đang ồn ào lại đột nhiên yên lặng, chỉ có kẻ đáng thương bị đánh cho đến đầu nở hoa đang muốn đứng dậy, máu tươi chảy ròng ròng rơi xuống mặt đất.

“Sao lại bị người ta đánh đến mức này chứ, thật vô dụng.” Lộ Hoán nói.

“Ký chủ, xin cô im miệng đi, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện lại tăng gấp đôi rồi.”

“Ồn ào.”

“Cô mắng tôi, cô lại mắng tôi, cô lại mắng tôi, cô…”

Lộ Hoán trực tiếp chặn tiếng gào thét của hệ thống trong đầu, cô ngồi xổm xuống, vác cậu bé đang bất động lên vai.

Cậu ý thức miễn cưỡng tỉnh táo, cố gắng kháng cự bị người lạ vác đi, bởi vậy bắt đầu yếu ớt chống cự, nhưng cơ thể bị đánh cho căn bản không còn chút sức lực.