Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chết Pháo Hôi Trọng Sinh Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sao rồi?" Thân Tự Cẩm hỏi, "Là vô cùng... Khó ăn sao?"

"Ừm." Xa Cố Lai không lưu tình chút nào, lạnh nhạt lại vô tình.

Thân Tự Cẩm nhấp một chút môi, sắc mặt mắt trần có thể thấy không vui, "Tôi về sau sẽ chậm rãi tiến bộ."

Xa Cố Lai không phải cố ý lừa nàng, thật sự là Thân Tự Cẩm làm cơm rất kỳ quái, ngay cả một món đơn giản như cà chua trứng chiên đều làm đến khó ăn.

Nàng nói lời nói này, Thân Tự Cẩm sắc mặt ngượng ngùng, đâm cơm trong chén, "Về sau tôi sẽ làm ăn ngon hơn."

Xa Cố Lai cười lạnh một tiếng, "Ai quản cô về sau, cái này có quan hệ gì với tôi."

Nàng muốn ăn lại bị những thức ăn này giày vò, dứt khoát không ăn, chậm rãi uống nước.

"Nấu cơm cho tôi mục đích là cái gì?" Xa Cố Lai thờ ơ hỏi, "Cô không phải ước gì tôi chết sao? Thế nào không cho tôi đói chết."

Thân Tự Cẩm cũng ăn không vô nữa, nhìn xem cô, "Tôi đã rất nói qua rất nhiều lần, tôi muốn đền bù sai lầm trước kia của mình."

Xa Cố Lai híp mắt, ánh mắt phảng phất đang nhìn một người ngu ngốc, "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Vẫn là tôi nhìn giống dáng dấp của một thánh mẫu dễ dàng mềm lòng?"

"Thân Tự Cẩm, cô dựa vào cái gì cho rằng mỗi sai lầm đều có thể được tha thứ, ngây thơ."

Thân Tự Cẩm phát giác bản thân ầm ĩ với cô, nàng nhìn xem nước trong ly, nói "Tôi sẽ chứng minh cho chị xem, có chút sai lầm là có thể được bổ khuyết."

Lời nói này trộn lẫn lấy quá ngu xuẩn ngây thơ, nàng ngẩng đầu, hướng cô cong cong mắt, đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ.

"Tôi về sau sẽ đối xử với chị thật tốt, để chị không còn ghét tôi nữa."

Xa Cố Lai thấy được nàng cười cảm thấy mười phần chướng mắt, lạnh giọng "Cô có thể đừng cười không? Thật làm người ta phản cảm."

Thân Tự Cẩm nụ cười chậm rãi thu hồi, sắc mặt xấu hổ, sờ sờ vành tai của mình, nhẹ nhàng ồ một tiếng.

"Cô vừa mới nói muốn đền bù cho tôi, tôi muốn trở về, làm được sao?" Xa Cố Lai nói.

"Chị muốn trở về sao?" Thân Tự Cẩm ngữ khí mang theo bất an.

Thân Tự Cẩm lo lắng, nếu như bây giờ đưa Xa Cố Lai trở về, vậy nàng trăm phần trăm liền sẽ bị Xa Cố Lai nghĩ trăm phương ngàn kế trả thù, chỉ cần nàng đến Lan thành, rất nhiều chuyện cũng không phải là Thân Tự Cẩm có thể nắm trong tay. Nguyên chủ ở Lan thành chính là một cô nhi không cha không mẹ, nếu như Xa Cố Lai hướng nam chủ tìm xin giúp đỡ, nàng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, nói không chừng liền như là trên sách viết, nàng sẽ bị đánh gãy hai chân đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nàng không nghĩ cùng thế giới kia rơi vào kết cục giống nhau, nàng chịu đủ rồi thời gian chờ ở bệnh viện tâm thần hắc ám, vì xoay chuyển hết thảy, nàng nhất định muốn thu hoạch được hảo cảm của nữ chủ.

Cách nam chủ tìm tới nơi này còn một tháng thời gian nữa, nàng muốn trong đoạn thời gian này vãn hồi hình tượng nguyên chủ trong lòng cô, cho nên nàng tạm thời không thể đưa Xa Cố Lai trở về.

Một khi ở thời điểm này cực hận nguyên chủ mà đưa Xa Cố Lai trở về, vậy nàng nhất định sẽ không có kết cục nào tốt.

Mà điểm quan trọng nhất, nàng biết cha nuôi Xa Cố Lai đang tìm cô, người cha nuôi này là một tên nát loạn, thiếu rất nhiều nợ, chỉ biết cùng Xa Cố Lai đòi tiền, Xa Cố Lai không cho, dẫn đến cha nuôi bị lãi suất cao bị người chém ba ngón tay, cha nuôi lòng mang tức giận, muốn tìm Xa Cố Lai báo thù.

Thân Tự Cẩm nhớ kỹ trong sách khoảng thời gian này bởi vì Xa Cố Lai bị nguyên chủ dẫn tới nơi này, cũng liền thoát được một kiếp, cha nuôi không tìm được cô, bởi vì sợ vay nặng lãi, trước tiên chạy ra nước ngoài.

Về sau người cha nuôi kết cục là bị Xa Cố Lai ngày càng cường đại thiết kế vào ngục giam, lại không ngày nổi danh.

Nhưng bây giờ Xa Cố Lai toàn thân là thương tổn, nếu như bây giờ trở về Lan thành, không chừng bị cha nuôi tìm tới, lúc này khẳng định không phải là đối thủ của hắn.

Cho nên đủ loại nguyên nhân, Thân Tự Cẩm chắc chắn sẽ không ở thời điểm này đưa cô về Lan thành.

Thế nhưng là... Nếu như Xa Cố Lai nhất định phải trở về, nàng cũng không thể ngăn cản.

Nàng rất xoắn xuýt, sắc mặt bất an.

Xa Cố Lai nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nói "Được rồi."

Cô tạm thời không nghĩ rời đi nơi này, nơi này rất được, Chu Tứ tìm tới nơi này cũng phải cần thời gian nhất định, huống hồ cô tổn thương cũng chưa lành hẳn, chỉ cần Thân Tự Cẩm bảo trì thái độ này không nổi điên, để nàng chân tâm giả ý, tối thiểu hiện tại cô có thể chậm rãi dưỡng thương.

Xa Cố Lai không nghĩ cùng Thân Tự Cẩm cùng chỗ một không gian quá lâu, cô đứng lên, muốn đi lên lầu.

"Chị ăn no chưa?" Thân Tự Cẩm cũng đứng lên, "Chị mới ăn mới một chút."

"Khó ăn." Xa Cố Lai mặt không thay đổi đâm chọt nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »