Thân Tự Cẩm là bị lạnh tỉnh, há miệng run rẩy ngồi dậy đến, đối trước mắt hắc ám mờ mịt một hồi lâu, đầu hôn mê mới ý thức được đã là buổi tối.
Nghĩ đến bản thân ngủ một ngày, cũng còn không cho Xa Cố Lai ăn cơm, sợ Xa Cố Lai không vui, nàng chống đỡ ghế sofa, động tác trì trệ đứng lên.
Hô hấp của nàng rất nặng, thân thể giống như là bị đổ chì, thật lạnh, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Có thể nàng đã đổ bệnh.
Nàng nghĩ.
Đợi lát nữa tùy tiện uống một chút thuốc vậy.
Thân Tự Cẩm chậm rãi đi lên phòng Xa Cố Lai, mí mắt rất nặng, tiếng nói cũng khàn khàn vô cùng, "Xa Cố Lai..."
Phòng một lát sau mới truyền tới trả lời.
"Chuyện gì."
"Chị ăn cơm chưa?"
"Không muốn ăn, cô đi đi." Thanh âm của Xa Cố Lai lạnh lùng, như người không có nhân tình.
"Thật xin lỗi." Thân Tự Cẩm trước khi đi lại nói một câu, "Tôi hôm nay... Có chút không quá dễ chịu, ngày mai nấu cơm cho chị."
Xa Cố Lai không có trả lời.
Thân Tự Cẩm mấp máy môi tái nhợt, đi đến gian phòng của mình, một chút liền nằm ở trên giường của mình, nàng muốn tìm chút thuốc, nhưng không còn khí lực.
Nàng khó khăn vén chăn lên, đem bản thân co rụt vào, giống con thỏ nhỏ không có cảm giác an toàn, ngoan ngoãn núp ở trong chăn mền của mình, không nhúc nhích. Truyện Mạt Thế
Nàng rất lạnh.
Thời tiết hôm nay rất tốt, khó có được xuất hiện ánh mặt trời, Xa Cố Lai nằm trên giường thật lâu, muốn đi ra sân ngồi một chút.
Chân của cô đã gần lành, nhưng vẫn là không thể nhiều đi.
Sân rất lớn, hai bên trồng rất nhiều cây ngô đồng, lá cây khô héo chất đầy một chỗ, chó con màu vàng giẫm đạp lên chạy tới, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Xa Cố Lai ngồi ở trên ghế dài, thần sắc nhạt nhẽo mà nhìn xem chó con.
Trấn nhỏ ánh mặt trời sẽ không ác liệt, phơi người làm da dẻ thật tốt, Xa Cố Lai khó được thanh nhàn, trước kia làm công tác không xong, không có quan hệ xã hội, cấp dưới khó quản lý nghệ sĩ, còn phải đối mặt mấy người điên dây dưa, thần kinh luôn luôn kéo căng cùng lúc online, một khắc cũng vô pháp để cô nghỉ ngơi.
Giống bây giờ có thời gian hưu nhàn nghỉ ngơi trên thực tế rất ít, cô từ từ nhắm hai mắt, an tĩnh hưởng thụ.
"Bành..."
Xa Cố Lai mở mắt ra, thấy sân tường có mấy người nam nhân động tác vụng về bò lên, sau đó lại rớt xuống đất.
Đầu tường đặt rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, nam nhân này giống như không sợ đau nhức, lại tự mình leo lên.
Xa Cố Lai mắt lạnh nhìn một đám nam nhân này.
Cô biết người nam nhân này.
Ngày ấy cô vừa tỉnh lại, Thân Tự Cẩm cố ý đem cô ném vào trong sân đầy nước mưa.
Khi đó người nam nhân này liền leo lên tường vây, thấy được cô, con mắt đều trừng thẳng, tiến lên nghĩ đối cô động thủ động cước.
May mà Thân Tự Cẩm nhìn thấy, trực tiếp mang theo một thanh búa lớn, đem nam nhân chân đánh gãy xương, ném đi ra bên ngoài.
Sau này Xa Cố Lai mới biết, nam nhân này là một người bệnh tâm thần cách đây không xa, trong nhà ba mẹ đều chết sạch, vợ lại theo người bỏ chạy, đến mức nhìn xem nữ nhân khác đều cảm thấy thành vợ của hắn, nhất là thích bò vào sân vườn của Thân Tự Cẩm, nam nhân này luôn cảm thấy vợ hắn sẽ trốn ở chỗ này.
Mà Thân Tự Cẩm cũng là đồ điên, nhiều lần đều đem hắn đánh gần chết, nam nhân sẽ trung thực lại một đoạn thời gian rất dài.
Dưới mắt hắn lại tới, nam nhân nhìn thấy Xa Cố Lai, vui buồn thất thường nói "Vợ à."
Xa Cố Lai ánh mắt lãnh đạm, mắt lạnh nhìn hắn.
Chó con ở bên cạnh sủa cuồng lên, nam nhân lảo đảo hướng cô chạy tới, trong miệng vẫn luôn hô hào kêu vợ.
Mắt thấy hắn muốn nhào đi đến bên cạnh mình, Xa Cố Lai đứng người lên, nam nhân bổ một cái lên không, cả người mặt hướng xuống đất ngã tại trên ghế, giống ếch xanh bốn chân chạm đất.
Xa Cố Lai hai tay ôm ngực, ánh mắt quét một vòng, tựa hồ đang nhìn xem có vũ khí gì không.
Nam nhân rất nhanh lại đứng lên, thần sắc ủy khuất nói "Vợ, em tại sao phải rời khỏi anh, anh tìm em thật lâu."
Nói xong liền muốn đi lại bắt tay cô, Xa Cố Lai chán ghét né tránh hắn, đá hắn một cước, nam nhân lại ngã xuống đất.
Nội tâm của cô phiền não chết đi được, chỉ muốn nhanh lên đuổi cái người bệnh tâm thần này đi, cô muốn vào phòng bếp, kết quả nam nhân đột nhiên bắt lấy cô, mắt cá chân còn chưa khỏi hẳn. Xa Cố Lai liền đau xót, nam nhân lại túm cô, cô cả người quỳ một chân trên đất, nam nhân khí lực rất lớn, Xa Cố Lai mắt cá chân đau nhức muốn chết.
Chó con vẫn luôn sủa, đi cắn tay nam nhân, nam nhân dường như không cảm giác được đau nhức, vẫn luôn nắm chặt mắt cá chân Xa Cố Lai không chịu thả.
Xa Cố Lai đứng lên, dùng một cái chân khác hung hăng giẫm lên tay nam nhân, ánh mắt lạnh như đỉnh núi băng.
Nam nhân vẫn luôn khóc sướt mướt gọi vợ, lại bỗng nhiên quyết tâm đem Xa Cố Lai túm xuồng mặt đất, Xa Cố Lai không có chú ý, liền bị ném xuống đất.