Chương 13

"Cô có thể ăn cơm không?" Xa Cố Lai nghe xong Thân Tự Cẩm lần thứ ba bảo hôm nay nhìn thấy một nữ nhân cầm đao muốn chém nàng, không thể nhịn được nữa cắt ngang nàng.

"A?" Thân Tự Cẩm đầu tiên là bối rối một chút, sau đó vừa cười lên, mặt mày cong cong, lộ ra một loạt răng trắng nhỏ, yêu kiều nói "Không được."

"Cái gì."

"Tôi dạ dày thối rữa, bên trong có rất nhiều côn trùng."

Xa Cố Lai: "..."

Cái gì cùng cái gì.

Cô dứt khoát xem như Thân Tự Cẩm đang nổi điên, phối hợp ăn đồ ăn tẻ nhạt vô vị này.

Như thường lệ vẫn khó ăn như cũ.

Thân Tự Cẩm ban đêm chưa ăn bao nhiêu, nàng một ngày này cơ hồ đều không thế nào ăn, cũng không có cảm thấy đói, thấy Xa Cố Lai ăn xong liền buông đũa xuống.

Nàng đem Xa Cố Lai đỡ đến phòng.

"Tôi trước đi thu thập phòng bếp." Thân Tự Cẩm nói, "Trên lưng chị có vết thương đợi tôi lát nữa giúp chị thoa thuốc."

Xa Cố Lai không để ý tới nàng.

Thân Tự Cẩm cũng không thèm để ý, thu dọn xong nàng liền chạy lên lầu giúp cô thoa thuốc.

Xa Cố Lai vết thương trên người rất nhiều đều kết vảy, lúc trở mình luôn luôn sẽ va chạm đến giường, dễ dàng động máu, Thân Tự Cẩm cẩn thận giúp cô bôi thuốc.

Toàn bộ quá trình hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh.

Thân Tự Cẩm hốc mắt xung quanh rất nóng, thật giống như rơi lệ, đầu cũng mơ mơ màng màng, nhiều lần hạ thủ đều rất nặng, Xa Cố Lai nhịn mấy lần lạnh giọng mở miệng "Cô tại trả thù tôi sao?"

Thân Tự Cẩm ánh mắt lơ mơ, không hiểu cô đang nói cái gì.

Xa Cố Lai cười lạnh một tiếng, "Được rồi, cô ra ngoài đi."

"Thế nhưng là..."

"Ra ngoài." Ngữ khí của cô rất nặng.

Thân Tự Cẩm lộp bộp ồ một tiếng, chịu đựng hoa mắt chóng mặt ra cửa.

Xa Cố Lai không để ý vết thương trên lưng, nằm nghiêng nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài thời tiết râm mát, Xa Cố Lai nghĩ tới ngày nào đó cô phải đi vấn an mẹ nuôi của mình, người kia là người duy nhất đối tốt với cô thật lòng, đáng tiếc bởi vì bệnh qua đời, nhưng Xa Cố Lai mỗi năm đều sẽ tự mình đi viếng thăm mộ bà ấy.

Năm nay cũng giống vậy, cô không có nói cho bất luận kẻ nào là cô sẽ đến mộ địa của mẹ nuôi, thuận tiện tránh né Chu Tứ. Không nghĩ tới đằng sau bản thân bởi vì tuột huyết áp không nhìn đường, bị xe đυ.ng. Thân Tự Cẩm cái nữ nhân điên này đoán chừng là theo dõi cô, bắt gặp cô xảy ra tai nạn xe cộ, liền lợi dụng cơ hội này đưa cô mang đến nơi này.

Sau khi cô hôn mê đi, tỉnh lại thì đã ở chỗ này.

Hỏng bét hết thảy.

Như nếu không phải là bởi vì những tên điên này, bản thân tại sao phải trốn đông trốn tây, còn muốn ở nhờ nhà của kẻ thù.

Xa Cố Lai oán hận cắn răng, không rõ vì cái gì bên người cô đều là chuyện không như ý.

Hồi nhỏ ba mẹ đều mất, liên tục ba lần bị cha mẹ nuôi thu nhận nuôi dưỡng, bị đám bạn học ngu xuẩn kia ở trường học bạo lực, lại bị hai nam nhân dây dưa, hiện tại lại là nữ nhân điên này.

Bên người mãi mãi toàn là đám người ghê tởm lợi dụng cô.

Toàn đám người đáng chết.

Con mẹ nó nhân sinh.

Xa Cố Lai xinh đẹp mặt mày ép rất sâu, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt chăn mền, con mắt đen nhánh băng lãnh bạc bẽo.

Tràn đầy tĩnh mịch cùng hận ý.

Trong sinh hoạt vô số lần ngoài ý muốn cũng nghĩ để cô chết, cô càng muốn sống.

Cô phải sống để trả thù mỗi người bọn họ.

Thân Tự Cẩm có chút đầu nặng chân nhẹ, mí mắt rất nặng, khó chịu một đêm không ngủ ngon giấc, lại gặp phải ác mộng, ra rất nhiều mồ hôi.

Ngày thứ hai ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, thân thể tựa hồ khá hơn một chút, nhưng vẫn còn choáng, nàng không để ý, xuống lầu bắt đầu làm cơm trưa.

"Bang —— "

Thân Tự Cẩm tay không còn khí lực, bát không có cầm chắc đã trực tiếp rơi xuống đất, nàng chậm rãi chớp chớp mí mắt, mới hậu tri hậu giác ngồi xổm người xuống, bị mảnh vỡ thủy tinh cắt, Thân Tự Cẩm không có chú ý, ngón tay bị cắt chảy máu, tí tách rơi trên mặt đất.

Xa Cố Lai xuống lầu uống nước thời điểm đã nhìn thấy một màn này, thân hình cô gái gầy nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt thẳng sững sờ mà nhìn xem ngón tay bản thân đang nhỏ máu, lộ ra cái cổ tái nhợt nhỏ gầy, giống như là một khúc cành cây nhỏ rơi xuống đất tuyết, sinh ra mấy phần suy nhược.

Xa Cố Lai nhìn như không thấy, ánh mắt lãnh đạm, hoàn toàn không quan tâm thương thế của nàng, chỉ muốn tự mình đi uống nước.

Cô đi qua người Thân Tự Cẩm, đi vào bên trong phòng bếp uống nước.

Toàn bộ quá trình Thân Tự Cẩm đều không có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn ngón tay của mình, cả người như một con rối gỗ ngồi ngẩn ra, không có chút động tác nào.

Xa Cố Lai nội tâm nghi ngờ, nhưng lại không tâm tình hỏi, đang nghĩ lên lầu, nhưng trong ánh mắt thoáng nhìn giọt máu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt sàn trắng tinh, người trọng sạch sẽ như Xa Cố Lai thực tế không chịu nổi, bước chân lên lầu dừng lại.