Ngày Thẩm Hi Vi qua đời vì nhiễm HIV cũng là ngày Bùi Vân Tiêu kết hôn.
Cô mở Douyin, vừa hay nhìn thấy tiêu đề livestream nổi bật:
[Tổng giám đốc Bùi thị - Bùi Vân Tiêu, kết thúc 15 năm theo đuổi tình yêu với vợ là Mạnh Thanh Nhiên, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng!]
Thẩm Hi Vi nằm trên giường trong căn nhà thuê, u ám như một con chuột cống trong cống ngầm.
Căn nhà tồi tàn này nằm trong khu ổ chuột, rộng hai mươi mét vuông, tường mốc meo, thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Cô bị nhiễm HIV, không một chủ thuê nào muốn nhận cô vào làm. Cô chỉ có thể dựa vào việc nhặt nhạnh chai nhựa và thùng giấy để duy trì cuộc sống.
Dù trong lòng không còn hy vọng, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, cầm điện thoại lên, bấm số Bùi Vân Tiêu...
"Alo?"
Người bắt máy không phải Bùi Vân Tiêu, mà là Mạnh Thanh Nhiên.
Thẩm Hi Vi lấy hết dũng khí nói: "Là tôi, Thanh Nhiên, cô có thể đưa điện thoại cho Vân Tiêu được không? Tôi muốn mượn anh ta ít tiền..."
Sau khi nhiễm HIV, hệ miễn dịch của cô suy giảm, mắc đủ thứ bệnh... Không có tiền chữa trị, ngày nào cô cũng phải chịu đựng đau đớn dày vò. Mới ba mươi mốt tuổi mà trông cô đã như người bốn mấy.
Nghe thấy là Thẩm Hi Vi, giọng Mạnh Thanh Nhiên có chút khó chịu: “Lại mượn tiền? Cô đã mượn bao nhiêu rồi mà vẫn chưa đủ?”
"Tôi bị bệnh, muốn mượn ít tiền đi viện."
"Tự cô ở bên ngoài làm loạn, bị nhiễm HIV, thì liên quan gì đến chúng tôi? Vân Tiêu thực sự nợ cô cái gì sao?"
"Tôi không làm loạn với ai khác!"
Thẩm Hi Vi cầu xin: "Thanh Nhiên, tôi cầu xin cô, tôi biết anh ta thích cô, tôi sẽ không bao giờ dây dưa với anh ta nữa! Tôi chỉ muốn một chút tiền, tôi thực sự sắp không sống nổi nữa..."
Cô biết mình sai rồi! Nếu không phải vì mù quáng theo đuổi Bùi Vân Tiêu, vì muốn kết hôn với anh ta mà giao cả công ty cha để lại cho anh ta, thì cô đã không rơi vào kết cục bi thảm thế này.
Mạnh Thanh Nhiên cười khẩy: "Bao nhiêu năm nay, số tiền Vân Tiêu cho cô cũng không ít, bản thân cô không có năng lực kiếm tiền, chẳng lẽ Vân Tiêu phải nuôi cô cả đời?"
Thẩm Hi Vi nói: "Mỗi lần anh ta chỉ cho tôi vài nghìn tệ, cộng tất cả lại, còn chưa bằng một tháng tiền sinh hoạt phí tôi từng cho anh ta. Công ty của Bùi Vân Tiêu, tất cả đều là do tôi cho anh ta. Lúc quen tôi, anh ta chẳng có gì cả. Cha anh ta là tài xế nhà tôi, là tôi nuôi anh ta."
"Cô nuôi tôi?"
Giọng nói không còn là của Mạnh Thanh Nhiên nữa, người ở đầu dây bên kia đã đổi thành Bùi Vân Tiêu: “Thẩm đại tiểu thư, cha cô mất bao nhiêu năm rồi, cô còn mơ mộng gì nữa?”
"Cô chẳng có gì cả, thời đi học là con sâu chót bảng, tôi phụ đạo cho cô, số tiền đó là nhà cô trả tiền học thêm cho tôi."
"Đáng tiếc cái đầu heo của cô, có dạy thế nào cũng vô dụng. Bây giờ lại thành ra cô nuôi tôi?"
Lời nói lạnh lùng vô tình của anh ta khiến Thẩm Hi Vi nhớ lại sự ngu ngốc của mình lúc đó.
Kết quả học tập của Bùi Vân Tiêu đúng là không tệ. Thấy anh ta sống khó khăn, cô đã từ chối gia sư đến từ Thanh Hoa, Bắc Đại mà cha tìm cho mình, kiên quyết bảo cha đồng ý để Bùi Vân Tiêu làm gia sư cho mình.
Mỗi tháng nhiều tiền như vậy, gia sư nào mà chẳng mời được?
Bùi Vân Tiêu làm gia sư cho cô, nhưng trong lòng lại coi thường cô. Anh ta chỉ biết chèn ép cô! Nói cô ngu như heo, dạy thế nào cũng không hiểu.
"Vậy còn công ty của ba tôi thì sao? Lúc đó anh đã nói, chỉ cần tôi giao công ty cho anh, anh sẽ kết hôn với tôi. Bây giờ anh cưới người khác, tôi chỉ xin một chút tiền..."
Chuyện gả cho anh ta, cô đã sớm không còn mong đợi! Cô chỉ muốn sống sót...
"Cô còn mặt mũi nhắc đến công ty?" Bùi Vân Tiêu khinh thường nói: “Nếu không phải là tôi, công ty Thẩm gia giao cho loại người vô dụng như cô, đã sớm bị cô phá sản rồi! Còn chuyện kết hôn, nếu không phải trước khi kết hôn cô phát hiện bị HIV, chẳng lẽ tôi không cưới cô sao?”
Bị nhiễm HIV là điểm yếu của cô, mỗi lần Bùi Vân Tiêu đều lấy chuyện này ra để mắng nhiếc cô.