Có lẽ Trâu Vương cảm giác được gì đó, ông ấy muốn đứng dậy, nhưng tay chân lại bị quỷ lực quấn lấy không thể nhúc nhích, lúc này ngay cả bộ mặt Bộ tướng quân ông ấy cũng không nhìn thấy.
"…Lúc đó ngươi gϊếŧ ta, ta cực kỳ hận ngươi, ta từ bỏ tất cả, từ bỏ báo thù, đã lập sẵn kế hoạch ủng hộ ngươi thương vị, thậm chí còn lừa gạt cựu thần muốn được phục chức đã vất vả mấy năm, nhưng ai đó đã khiến ta một khi đã trung thành, thật đúng là, đúng là…" Giọng nói của Bộ tướng quân rất nhẹ nhàng, giống như hư vô mờ mịt: "Đối với ngươi ta làm tất cả, nhưng ngươi lại gϊếŧ ta, ta cực kỳ hận ngươi, ta muốn biết lý do, vì lý do này, ta không ngần ngại biến mình thành như bây giờ, chỉ muốn hỏi ngươi một đáp án. Nhưng cuối cùng ta cũng biết, nhưng ta không vui như lúc trước mong đợi, hoá ra thực sự sai lầm, ta đến bây giờ vẫn như vậy vẫn oán hận ngươi, nhưng ta không nỡ gϊếŧ ngươi, hai tay ta đã nhuốm đầy máu tươi, ta có tội nghiệt phải chuộc lại, ngươi cứ tiếp tục làm Vương Thượng của ngươi đi, đây cũng là nguyện vọng khi còn sống của ta… Chính là về sau, ta cũng không thể đi cùng ngươi được nữa, không oán không hận, chúng ta… thanh toán xong."
Cứ để hắn ta hồn phi phách tán, biến mọi thứ trong quá khứ thành hư vô, sẽ không còn… Bộ Tiêu trên thế gian này nữa.
Bộ tướng quân hóa toàn bộ quỷ lực của mình thành hộ mệnh chữa trị vết thương cho Trâu Vương, khi vết thương hồi phục, Bộ tướng quân biến thành một làn sương đen tan biến không dấu vết.
Cùng lúc Bộ tướng quân biến mất, Trâu Vương có thể cử động nói chuyện, ông ấy đột nhiên đứng dậy nhưng lại bỏ lỡ cơ hội, nhìn bầu trời đêm trống rỗng rít lên một tiếng: "Bộ Tiêu——"
Tại sao ngay cả khuôn mặt cuối cùng cũng không để ông ấy nhìn thấy…
Ông ấy sai rồi… Ông ấy biết mình sai rồi…
Diệp Thanh Nghiên há miệng nhìn cảnh này, cậu im lặng hồi lâu không nói, khi Trâu Vương ngã xuống đất vì quá đau buồn, cậu mới chợt bừng tỉnh.
Cùng lúc đó, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cậu.
【Chúc mừng vật chủ, tiến độ của [oán hận ác quỷ] là 50%.】
【Kiểm tra nhiệm vụ cấp thứ nhất của vật chủ đã đạt tới 70%, bắt đầu đếm ngược, thời hạn là trước giờ Tý ngày mai.】
Diệp Thanh Nghiên: "…"
Cậu không tin nhìn không gian rộng lớn trước mặt, xung quanh gió nhẹ khiến cậu rùng mình.
Cậu có thể hiểu được, nhiệm vụ cấp thứ nhất đã đạt tới 70%, là do oán hận người phàm, vấn đề là… Vì sao lại có thời gian hạn chế?
Không phải mạng chó đó chứ?
Lúc này tâm tình Diệp Thanh Nghiên đặc biệt phức tạp, đã hơn một giờ sáng, chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là đến ngày mai, cậu có thể hoàn thành 50% tiếp theo ở đâu?
Điểm quan trọng nhất là, 50% còn lại là gì? Thậm chí còn không có một gợi ý.
Diệp Thanh Nghiên tức giận đến điên cuồng chọc vào hệ thống trong đầu, đối phương giả chết không nói một lời.
Đến nỗi Diệp Thanh Nghiên không chú ý đến Quỷ Vương đằng sau mình, người cũng có khuôn mặt phức tạp và đôi mắt quỷ sâu thẳm.
Khi Diệp Thanh Nghiên từ thế giới ảo trở lại thế giới thực, cậu mở mắt ra cảm thấy cơn giận trong lòng vẫn chưa thể giải quyết được, vì vậy, vào ngày này cậu đã đảm nhận trách nhiệm của Hình Bộ Đầu trong thế giới thực xử lý rất nhiều vấn đề vụn vặt ở thị trấn Vĩnh Yển.
Điều duy nhất khiến cậu vui mừng chính là, cậu chờ đến buổi tối khi đi ngủ bước vào thế giới ảo nhận được rất nhiều điểm trao đổi, ước chừng là 30 điểm.
Cậu thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại.
Diệp Thanh Nghiên lần nữa mở mắt ra bốn phía rộng mở, Quỷ Vương ngồi cách cậu không xa, từ từ nhắm mắt lại, không biết có phải hắn đang ngủ không.
Khả năng quỷ không ngủ được, chắc là nhắm mắt nghĩ ngơi.
Cậu lười nhúc nhích, cho nên mở to mắt sắp xếp lại cốt truyện cấp thứ nhất, Bộ tướng quân là một ác quỷ tồn tại ba mươi năm trước, sau khi hồn phi phách tán, thì tiến độ đã đi được nửa đường.
Chẳng lẽ… nửa kia vẫn là ác quỷ?
Nhưng đâu có ác quỷ nào khác ở Trâu Thành? Cậu có thể tìm thấy hắn ta ở đâu?
Diệp Thanh Nghiên không nghĩ ra, cậu cũng không dám trì hoãn, bây giờ chỉ còn lại nửa ngày, nếu cậu không tìm được, nhiệm vụ coi như thất bại.
Hiện giờ Diệp Thanh Nghiên và Quỷ Vương vẫn còn trong cung, sau khi Bộ tướng quân hồn phi phách tán vào rạng sáng, Trâu Vương lập tức hôn mê, đại tổng quản cũng không dám để Diệp Thanh Nghiên rời khỏi cung, chỉ đơn giản là nằm nghỉ ngơi ở thiên điện.
Lúc này Trâu Vương đã tỉnh lại, Diệp Thanh Nghiên và Quỷ Vương đến gặp Trâu Vương, cả người đối phương như mất hết khí lực, sắc mặt tái nhợt xua tay, yêu cầu đại tổng quản đưa Diệp Thanh Nghiên rời cung, đồng thời cũng ban thưởng cho hai người họ rất nhiều đồ.
Diệp Thanh Nghiên không có hứng thú với những thứ này nên đã nhờ đại tổng quản thay cậu tặng cho nhiều tướng sĩ ở biên giới.
Lúc Diệp Thanh Nghiên trở về Lý phủ, gia chủ Lý nhìn như sắp khóc nhưng lại không có nước mắt, như thế nào vị này còn chưa đi?