Chương 41

Vừa nghe được hai chữ báo thù, tròng mắt Trâu Vương lập tức đỏ lên, nghiến răng, đại khái là ông ấy biết chính mình đã bị lừa, cơn tức giận khiến ông ấy bình tĩnh lại: "Hắn muốn báo thù, Cô giao mạng cho hắn."

Diệp Thanh Nghiên đau đầu: "Cho dù Vương Thượng có cho hắn ta một mạng, oán hận trong lòng hắn ta cũng không giảm bớt, đừng nói cả hoàng cung, thậm chí toàn bộ Trâu quốc cũng có thể trở thành địa ngục, mà Bộ tướng quân vẫn như cũ không thể nhập luân hồi, thậm chí gặp phải đại sư cao thâm, thì chỉ có hồn phi phách tán, đến lúc đó, hắn ta mang theo oán hận biến mất khỏi thế gian, Vương Thượng, người nhẫn tâm thấy hắn ta mang theo oán hận như vậy sao?"

Sắc mặt Trâu Vương tái nhợt như tờ giấy, môi run run mấy cái không nói được gì.

Diệp Thanh Nghiên: "Vương Thượng, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Bần đạo nghe nói hai người có quan hệ rất tốt, năm đó Bộ tướng quân đưa Vương Thượng từ biên giới trở về, vì sao sau này Vương Thượng lại diệt trừ hắn ta? Thậm chí còn phong ấn thân xác và linh hồn của hắn ta ở thiên điện?"

Trâu Vương ngồi trên long ỷ im lặng hồi lâu không nói, ánh mắt ông ấy dần mất đi tiêu điểm, như thể ông ấy đã quay trở lại ba mươi năm trước, khi phụ hoàng lâm bệnh nặng, hoàng thúc tạo phản đoạt vị, ông ấy vất vả từ địa ngục trở về như đi trên miếng băng mỏng.

Nhưng vào lúc này, người huynh đệ mà ông ấy cho là tin tưởng nhất, lại, lại…

Trâu Vương nhắm mắt lại, che đậy chuyện cũ không muốn nhắc đến, nhưng trong lòng vẫn đang giằng co, ông ấy không muốn nhắc hay nhớ lại quá khứ đau thương đó nữa. Nhưng đúng như Diệp đại sư đã nói, ông ấy không muốn người đó mang theo oán hận biến mất khỏi thế gian. Rõ ràng là không nên như vậy, rõ ràng là… nếu đợi thêm mười năm nữa, bọn họ có thể cùng nhau chuyển thế đầu thai.

Tại sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh này?

Diệp Thanh Nghiên cũng không thúc giục, cậu vẫn chờ Trâu Vương lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, Trâu Vương vẫn còn luyến tiếc, chán nản ngồi ở đó, lúc này lưng thẳng hơi cong, như thể sự kiên trì ba mươi năm qua của ông ấy đã trở thành hư không.

"Ba mươi năm trước, Cô gặp nguy ở biên giới, trong trận chiến cuối cùng Cô bị Hoàng thúc âm mưu hãm hại, hầu như tất cả mọi người đều chết, là người đó… đưa Cô từ địa ngục trở về. Cô và hắn quen biết nhiều năm, là một tay Cô đề bạt hắn lên, hắn đối với Cô rất trung thành cũng đã nhiều lần cứu Cô thoát khỏi nguy hiểm, Cô bày tỏ muốn làm huynh đệ với hắn, nghĩ tới sau này sẽ báo đáp hắn. Chỉ tiếc là, tất cả những chuyện này đều do một mình Cô mơ tưởng, việc cứu mạng Cô là muốn có được lợi thế để lại ấn tượng tốt với Cô, dần dần, những lợi thế đó ở trong lòng Cô càng sâu sắc, cuối cùng… khiến Cô trở thành đao phủ tiêu diệt Trâu quốc." Trâu Vương từ từ mở mắt ra, đôi mắt ông ấy đỏ ngầu, nhưng ngược lại ông ấy bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể không có gì xung quanh có thể khiến cảm xúc của ông ấy dao động.

Diệp Thanh Nghiên ngạc nhiên: "Tiêu diệt Trâu quốc? Chẳng lẽ Bộ tướng quân là người của quân địch?"

Trâu Vương cười khổ: "Nếu vậy thì tốt quá rồi, nếu là tướng lãnh của quân địch, có lẽ Cô đã không chọn con đường này, lúc đó Cô và hắn chỉ có huyết hài thâm cừu ngươi chết ta mất mạng… Cho nên, Cô chọn sống." Và người đối diện với ông ấy chỉ có thể... chết.

Nhưng tình nghĩa huynh đệ tồn tại nhiều năm, làm sao có thể biến mất nhanh như vậy, ông ấy nghĩ, kiếp này trong lúc đó có hận quốc gia, có hận gia tộc không thể làm huynh đệ, kiếp sau bọn họ tái sinh một đời làm huynh đệ.

Diệp Thanh Nghiên cau mày: "Huyết hài thâm cừu?" Về quá khứ của Trâu quốc cậu không biết nhiều, nhưng có thể để đối phương chịu nhục, chịu gánh nặng tiêu diệt Trâu quốc chắc chắn không phải là một mối hận tầm thường.

Trâu Vương chậm rãi tiết lộ thân phận thực sự của đối phương: "Hắn là thái tử của Tiền triều, năm đó, phụ hoàng Cô khởi nghĩa dẫn đầu chúng tướng tiêu diệt Tiền triều, sửa quốc hiệu thành Trâu. Tất cả mọi người đều tưởng rằng Tiền thái tử đã chết, nhưng ai có thể ngờ hắn không những còn sống mà còn chịu nhục nhiều năm đơn độc ở biên giới, trở thành một thị vệ đơn độc, sau này mấy lần hắn cứu Cô nên mới được trọng dụng… Thậm chí, năm đó hoàng thúc muốn mưu mô tạo phản cũng là do Tiền triều xúi giục. Mà khi đó, Cô và hắn trở về Trâu Thành, người duy nhất Cô tin tưởng chỉ có hắn, một ngày sau khi phụ hoàng qua đời, Cô gần như nghĩ mình không thể giữ được, nhưng ai biết được… Vào thời điểm mấu chốt, Cô lại biết được chân tướng."

Năm đó khi là hầu gia Cao chưa tìm được cao nhân, ông ấy căn bản không tin, ông ấy không bao giờ tin người mà ông ấy tin tưởng nhất lại là thủ phạm của tất cả những chuyện này.

Nhưng hóa ra, ông ấy đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Khi chính tai ông ấy nghe thấy người đó âm mưu với tàn dư của Tiền triều, khi hắn ta đăng cơ hắn ta sẽ nhốt tất cả cận thần vào miếu tổ thiêu chết họ, buộc ông ấy trở thành con rối, chính mắt nhìn người đó nắm quyền cai trị Trâu quốc và sửa hiệu lại là Tiền triều.