Editor: Takemichi Sakura
"Mặc kệ Bạch Tĩnh có nhìn nhầm hay không, lần này chảy nhiều máu như vậy, sợ rằng Tôn Chu không thể sống nổi." Giang Ngạn Tuyết đứng ở cửa không đi vào trong, hai người chơi nữ bị dọa sợ tới mức run rẩy, phải dựa vào tường để đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Kha cũng trắng bệch, cả buổi không nói lời nào.
Vừa rồi vẫn là người còn sống sờ sờ, lúc này lại thành người chết…
Người chơi lâu năm đỡ lấy trán, thở dài, lại nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, trong ánh mắt có phần vui vẻ: "Người mới, tố chất của cậu không tồi, vậy mà lại không bị dọa sợ."
Giang Ngạn Tuyết không trả lời ông ta, cậu bình tĩnh, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nam Kha giống như kẻ chỉ còn ba hồn mà không có bảy vía, không đành lòng nhìn một mảnh hỗn độn trong nhà vệ sinh nam, máy móc đi đến bên cạnh Giang Ngạn Tuyết: "Giang… anh Giang…"
"Suỵt" Giang Ngạn Tuyết làm động tác ra hiệu im lặng, đôi mắt lạnh như băng.
Nam Kha thấp thỏm nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có tiếng động." Giang Ngạn Tuyết mím mím môi: "Là tiếng hát."
Mọi người sửng sốt, theo bản năng tất cả đều im lặng, vểnh tai lên lắng nghe âm thanh cực kỳ nhỏ kia.
Quả thực là có tiếng hát!
Giai điệu của khúc nhạc quỷ dị, âm trầm, giọng hát của phụ nữ lại khàn khàn và đáng sợ, làn điệu lúc cao lúc thấp, tiếng hát bén nhọn đầy chói tai khiến những người nghe đều cảm thấy kinh hãi.
Dựa vào tiếng hát ngày một rõ hơn, trong mơ hồ Giang Ngạn Tuyết miễn cưỡng nhận ra lời hát.
"Bạn tốt, đi cùng nhau."
"Hát bài của bạn, ăn luôn thịt của bạn."
"Lấy xương cốt của bạn chế thuốc với con thú nhồi bông kia."
"Sa đọa đi, trầm luân đi, kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt."
Tiếng hát thê lương quanh quẩn trong khu dạy học lạnh lẽo, gió lạnh xuyên qua cửa kính mạnh mẽ chui vào trong, giống như một đôi tay vô hình khẽ sờ vuốt sau cổ mọi người khiến toàn thân mọi người phát lạnh.
Bạch Tĩnh dựa vào mặt tường lạnh lẽo run rẩy, cô bịt chặt miệng mình lại, sợ rằng bản thân hét to tiếng sẽ kinh động đến thứ ẩn nấp trong bóng tối kia.
"Tôi chịu không nổi nữa!!!" Một người đàn ông đột nhiên sợ hãi kêu lên, hắn tránh né ý tốt của đồng đội, giống như nổi điên quơ tay loạn xạ: "Vì sao tôi lại gặp phải những chuyện này chứ, đến chết tôi cũng không được yên ổn, còn phải lo lắng sợ hãi ở chỗ này, dựa vào cái gì chứ!"
Người chơi nam kia đột nhiên làm loạn như vậy khiến người chơi lâu năm vốn đang bình tĩnh không hiểu sao lại nôn nóng trong lòng, một sự oán hận dâng lên, ông ta trừng mắt nhìn kẻ điên kia một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đừng có mà ầm ĩ! Đều là người đã vượt qua một cửa ải so ra còn kém hơn cả người mới có tố chất tốt! Muốn chết thì tự mình thắt cổ tự sát đi, đừng có ở chỗ này làm dao động lòng của người khác!"
"Lục Vũ, ông giả bộ cái gì hả? Thực sự xem bản thân là một người dày dặn kinh nghiệm sao? Nếu lần trước không phải anh Minh cứu ông thì ông đã sớm bị nữ quỷ kia băm xác thành ngàn khúc rồi!" Người chơi nam kia mắng vẫn không hết giận, trực tiếp tung một đấm về phía người chơi lâu năm.
Lục Vũ không hề sợ hắn, linh hoạt xoay người tránh cú đấm, đồng thời cũng giơ tay lên đánh trả, ông ta cùng người chơi nam kia lao vào cấu xé lẫn nhau.
Hai người đều ra tay rất tàn nhẫn, giống như một mất một còn không ngừng đánh đấm, thực lực của người chơi nam kia rõ ràng không bằng Lục Vũ, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Bạch Tĩnh sợ đến mức trốn ra thật xa, hai người chơi nữ nhịn không được phải đứng ra ngăn cản, người đàn ông kia như bị phát điên, dứt khoát chuyển hướng công kích, đầu tiên là đẩy ngã một cô gái, rồi bóp chặt cổ cô gái còn lại, hai mắt đỏ tươi, tròng mắt như sắp nứt ra đến nơi.
Ngay khi người chơi nữ kia sắp ngạt thở, Giang Ngạn Tuyết nắm lấy cổ tay của người đàn ông, nhẹ nhàng giơ lên cao, người chơi nam đó bắt buộc phải buông lỏng tay đang siết cổ của cô gái, tiếng nứt xương giòn tan, "răng rắc" vang lên khiến người khác nghe đã thấy đau, sắc mặt người chơi nam xanh mét, khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ.
Nam Kha đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền chạy đi nhanh như chớp, đến khi trở về trong tay cầm một sợi dây thừng.
"Anh Giang, này."
Lục Vũ hít thở có chút gấp gáp, giúp Giang Ngạn Tuyết trói người chơi nam lại, cuối cùng cũng khống chế được tình cảnh hỗn loạn.
Lục Vũ chống đầu gối thở mạnh, mắt liếc sang nhìn cổ tay đỏ ửng tím bầm của người chơi nam, rôi nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết: "Người mới, cậu đã từng trải qua huấn luyện rồi sao?"
Giang Ngạn Tuyết thản nhiên đáp: "Chỉ là biết một chút ít thôi."
Lục Vũ lạnh lùng chế giễu: "Không thể nói không biết được, hắn không cản nổi một người chơi mới là cậu nữa mà."
Giang Ngạn Tuyết lý giải: "Ở đây tinh thần bị áp lực, tâm lý không chịu nổi nên phát điên, cũng không có gì to tát."
Lục Vũ nghe những lời này, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ, hiếu kỳ hỏi: "Người anh em, cậu ở "Thế giới sống" làm công việc gì thế?"
Giang Ngạn Tuyết không mặn không nhạt cười cười: "Học sinh."
Lục Vũ bán tín bán nghi, nhìn thấy máu mà không hề sợ hãi, tố chất tâm lí vượt trội như vậy, chẳng lẽ là học sinh ngành y?
Giang Ngạn Tuyết cũng không có ý định tiếp tục tâm sự nữa, hỏi Nam Kha: "Cậu lấy dây thừng ở đâu?"
Nam Kha: "Phòng học lớp 11-3."
Giang Ngạn Tuyết xoay người bước đi.
Nam Kha theo bản năng đuổi theo cậu: "Anh đi đâu vậy?"
“Lớp 11-3.”
"Hả? Anh không đến kí túc xá học sinh tìm đồng đội của anh à?"
Giang Ngạn Tuyết đưa mắt nhìn thứ đang di chuyển trong ký túc xá, không chút để ý nói: "Không cần để ý đến hắn."
Hai người một trước một sau tiến vào phòng học, Nam Kha mang một thùng nhựa lên bục giảng, bên trong có một ít đồ dùng vệ sinh, khăn lau, bàn chải và mấy thứ linh tinh khác.
Nam Kha nói: "Dây thừng ở trong này."
Trong phòng học, bàn ghế đều được làm bằng gỗ, nhìn qua có vẻ đã được sử dụng năm rồi, ở vị trí góc bàn có vết sơn bị tróc độ nông cạn khác nhau. Giang Ngạn Tuyết đi đến bàn làm việc của giáo viên, kéo ngăn kéo ra, bên trong rơi ra một xấp giấy.
Nam Kha cũng chậm rãi chạy tới, cậu ấy giống như bị tăng động, cứ chạy nhảy không chịu ngồi yên, nói: "Chúng ta chỉ cần sống sót qua 12 giờ trong trò chơi, có phải là chỉ cần tìm một nơi an toàn trốn ở đó, chờ qua 12 giờ là được đúng không?"
Giang Ngạn Tuyết lắc đầu, nói: "Loại trò chơi như này đều có chủ đích là gϊếŧ người, trò chơi thiết lập quỷ không thể tùy ý gϊếŧ người, nếu không chúng ta đã bị gϊếŧ chết chỉ trong vòng một giây rồi, căn bản là không chơi được gì. Cho nên dù là quỷ thì gϊếŧ người cũng phải hạn chế, trừ khi người chơi xúc phạm đến điều cấm kị, nếu không quỷ sẽ không thể tùy ý gϊếŧ người theo ý mình."
Nam Kha bỗng nhiên hiểu ra vấn đề: "Ý anh nói là… Tôn Chu xúc phạm nó?"
"Cho dù chúng ta có trốn, nếu không hiểu rõ điều cấm kỵ là điều gì mà làm theo vẫn sẽ bị gϊếŧ." Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết lộ ra một tia lạnh lùng: "Chơi trốn tìm với quỷ, cậu nghĩ mình sẽ thắng được sao?"
Nam Kha không thể cãi lại.
Những tờ giấy đó được trang trí hoa văn, màu sắc vô cùng tươi sáng, Giang Ngạn Tuyết tùy ý mở ra xem, thì ra là thư tình.
Có cùng lớp, có khác lớp, còn có cả em trai khóa dưới và đàn anh khóa trên, thậm chí còn có cả đàn chị khóa trên và mấy em gái khoá dưới nữa, đối tượng bọn họ thổ lộ chính là lớp trưởng của lớp 11-3, Nhạc Tiểu Cốc.
Nhân vật vô mưa gọi gió trong trường học, liên tục đoạt giải quán quân trong ba cuộc thi ca hát liên tiếp, là một cô gái tài năng xuất chúng được nhiều người ái mộ.
Giang Ngạn Tuyết lật xem văn kiện được kẹp kĩ càng, bên trong tìm ra được một phiếu điểm.
Nhạc Tiểu Cốc có thiên phú hơn người về âm nhạc, các mặt khác lại hơi kém, điểm số chỉ ở mức trung bình, bài kiểm tra cuối kì thậm chí cũng chỉ dao động ở mức từ điểm trung bình trở xuống.
Giang Ngạn Tuyết căn cứ vào chỗ ngồi ghi trên phiếu điểm, tìm được bàn học của Nhạc Tiểu Cốc. Bỗng nhiên dưới chân cậu mềm nhũn, giống như dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm, Giang Ngạn Tuyết cúi đầu thì nhìn thấy một con thú nhồi bông.
Con thỏ nhồi bông này nhìn vô cùng cũ kĩ và rách nát, một bên tai dựng thẳng lên, bên tai còn lại vì không có bông chống đỡ nên rủ xuống thấp, bộ quần áo thêu hoa bị dao rạch rách, bụng cũng bị cây kéo chọc vài lỗ, bông bên trong lòi ra ngoài, chiếc mũi hồng của con thỏ cũng không biết rớt ở chỗ nào.
Giang Ngạn Tuyết khom lưng, ý muốn đưa tay nhặt con thú nhồi bông lên.
Một cơn ớn lạnh từ dưới gót chân xộc thẳng lên não không hề báo trước khiến Giang Ngạn Tuyết dừng động tác lại, đáy lòng cậu chợt lạnh, một câu hát lóe lên trong đầu cậu như một tia chớp… "Lấy xương cốt của bạn chế thuốc cùng con thú nhồi bông kia.’
"Anh Giang, anh phát hiện ra cái gì hả?" Trong lòng Nam Kha run rẩy, từ từ tiến lại gần, Giang Ngạn Tuyết sửng sốt, bình tĩnh nhìn lại thì thấy con thú rồi bông kia đã biến mất.
Giang Ngạn Tuyết nhịn không được, hỏi: "Cậu có thấy một con thỏ nhồi bông không?"
Nam Kha gãi đầu nghi ngờ: "Không thấy. Anh Giang, em cảm thấy tốt nhất chúng ta không nên tùy tiện chạm vào những thứ ở nơi này, thú nhồi bông gì đó là vật rất tà môn, nếu như nó là điều cấm kỵ thì phải làm sao bây giờ?"
Giang Ngạn Tuyết gật đầu, không nói thêm gì nữa, cậu đi dọc theo dãy bàn đến hàng cuối cùng, phát hiện một cái bàn mới toanh.
Ghế dựa vẫn mới, bàn cũng được sơn mới, ngay cả những người được yêu thích nhất trong lớp cũng chưa có đãi ngộ này.
Lúc Giang Ngạn Tuyết muốn ngồi xuống nghiên cứu thì… một giọt, hai giọt, chất lỏng lạnh lẽo đặc quánh rơi xuống vai Giang Ngạn Tuyết, cậu cảm giác được điều gì đó, theo bản năng đưa tay lên quệt một cái.
Là máu tươi đỏ sẫm!
Là nhỏ xuống từ trần nhà…
Sắc mặt Nam Kha đột nhiên trắng bệch chỉ lêи đỉиɦ đầu Giang Ngạn Tuyết, từ sâu bên trong yết hầu run rẩy phát ra tiếng hét đầy sợ hãi: "Tôn Chu!!!"
Tôn Chu giống như một miếng băng keo dán chặt lên trần nhà, đầu của anh ta như bị xe nghiền nát, trở thành một miếng dưa hấu thối nát, máu tươi không ngừng chảy xuống, tứ chi vặn vẹo, giống như một con nhện sắp chết.
Trong nháy mắt Tôn Chu nhảy xuống, Giang Ngạn Tuyết đi trước một bước nhảy lùi về phía sau, lăn một cái đến bên cạnh Nam Kha đang trợn mắt há hốc mồm, cầm lấy tay Nam Kha lao ra khỏi phòng học.
"Còn đứng đó làm gì, chạy mau!!!"