Editor: HanhDoan
“Không bị thương đến nội tạng, nhưng anh chảy nhiều máu quá, đừng nhúc nhích thì hơn, cố gắng kiên trì chịu đựng sống sót qua 36 giờ nữa, anh làm được không?” Giang Ngạn Tuyết dùng khăn trải giường quấn chặt bụng của Minh Tương Chiếu, miễn cưỡng có thể cầm máu.
Minh Tương Chiếu sắc mặt trắng bệch, lời nói lại hết sức nhẹ nhàng: “Cảm ơn, tôi có thể nhịn được, kế tiếp chúng ta đi chỗ nào?”
Giang Ngạn Tuyết: “Anh còn có thể đi?”
Minh Tương Chiếu cũng không tiếp tục che giấu thêm: “Tôi có đạo cụ hỗ trợ, phiếu thể lực 24 giờ, còn có bao máu 1000 CC.”
“Ồ, thật lợi hại.” Giang Ngạn Tuyết không mặn không nhạt nói, nhặt chân ghế gỗ đã gãy dưới mặt đất lên, dùng cây đuốc trong tay đi châm lửa cho thanh gỗ kia, vì không có chất dẫn cháy nên lửa bén cực kỳ chậm.
“Quản trị viên, phiếu thể lực!” Minh Tương Chiếu vung tay lên không trung một cái, tấm card đã tới tay, ngay lập tức có vô số ánh huỳnh quang dung nhập vào trong cơ thể, Minh Tương Chiếu thở hổn hển, vịn giường đứng lên, thử đi lại mấy bước, cảm thấy không đáng quan ngại.
Nói trắng ra là vừa tiêm thêm một mũi morphine thuốc kí©h thí©ɧ giảm đau.
Giang Ngạn Tuyết cuối cùng cũng đốt lửa lên chân ghế xong, đưa cho Minh Tương Chiếu: “Cầm lấy phòng thân, ‘thứ kia’ sợ lửa.”
Minh Tương Chiếu nhận lấy trong tay, có chút ngại ngùng, anh ta cúi đầu, hậm hực nói: “Cậu chê cười tôi sao?”
“Không có.” Giang Ngạn Tuyết vòng qua tủ quần áo đã vỡ nát, đứng ở cửa phòng bên nhìn ra ngoài.
“Chẳng qua nhìn thấy một tràng chuyện xưa ‘Nông phu cùng rắn’, ‘Sói và cò trắng’, ‘Đông Quách tiên sinh cùng sói’, ‘Chó cắn Lã Động Tân’.”
(đều là những câu chuyện nói về việc đem lòng tốt đi giúp người lại bị phản bội)
Minh Tương Chiếu quẫn bách che mặt lại: “Cứ việc cười đi!”
Giang Ngạn Tuyết nhìn Minh Tương Chiếu liếc mắt một cái: “Một phen lòng tốt đem cho loại lòng lang dạ thú, không buồn cười, chỉ thấy đáng buồn.”
Minh Tương Chiếu trầm mặc, đi theo Giang Ngạn Tuyết ra ngoài phòng, sau một lúc lâu, anh ta không nhịn được nói: “Tôi ở trong ván trò chơi thứ nhất đã gặp được một lão đại ca, ông ấy là người rất tốt, vừa nghĩa khí lại trọng tình cảm. Bối cảnh trò chơi là ở trên một hoang đảo, đồ ăn có hạn, mọi người vì đồ ăn mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, không tiếc gϊếŧ người phóng hỏa. Tôi lúc ấy là người mới, sợ tới mức lá gan cũng muốn vỡ ra, không dám cùng người tranh đoạt. Tôi đi vào rừng tìm nấm cùng rau dại, bị một đám người theo dõi, bọn họ tới cướp đoạt đồ ăn của tôi, tôi vì bảo vệ mình mà đem hết đồ ăn cho bọn họ. Đến lúc tôi sắp chết đói, lão đại ca kia liền đem đồ ăn của mình chia cho tôi.”
“Một màn kia cho dù có trải qua nhiều năm nữa tôi cũng sẽ không quên. Lão đại ca dạy cho tôi cách sinh tồn nơi dã ngoại, dạy tôi quyền cước công phu, ông ấy vì tôi mà vơ vét thức ăn nước uống, lúc tôi bị người ta tấn công, ông ấy có thể liều mình cứu giúp. Ông ấy chiếu cố mỗi một người chơi đơn lẻ, dùng hết sức mình để bảo hộ mọi người, hy vọng có thể dẫn dắt mọi người cùng nhau qua cửa ải.”
Giang Ngạn Tuyết ghé mắt nhìn Minh Tương Chiếu: “Thế vị lão đại ca kia giờ ở đâu?”
“Ông ấy chết rồi.” Minh Tương Chiếu rũ mắt, biểu tình bi thương vô cùng: “Nhưng mà tên của ông ấy vĩnh viễn sống trong lòng chúng tôi. Tôi sẽ nghe theo ý chí của ông ấy, kế thừa tư tưởng của ông, thay ông ấy tiếp tục sống sót. Nếu không có ông giúp đỡ lúc trước thì tôi đã sớm chết, mạng của tôi là ông ấy cho, giúp người làm vui, đồng tâm hiệp lực, tôi không hối hận.”
Giang Ngạn Tuyết ánh mắt thâm trầm, khóe môi khẽ nhếch: “Tôi cũng từng đem đồ ăn chia cho người khác.”
Minh Tương Chiếu ngây ra một lúc, Giang Ngạn Tuyết rất ít khi nhắc tới quá khứ của mình, không khỏi thấy tò mò: “Sau đó thì sao?”
Giang Ngạn Tuyết ánh mắt kiên định mà trong suốt, trong veo có ánh sáng lấp lánh: “Tôi có hai cái bánh mì, chia cho đối phương một cái, giữ lại cho mình một cái, nhưng đối phương thấy tôi cho ít, muốn gϊếŧ tôi để độc chiếm cả hai.”
Minh Tương Chiếu hãi hùng khϊếp vía: “Cậu... Đây là ván trò chơi đầu tiên cậu trải qua sao?”
Giang Ngạn Tuyết cười mà không nói, bước nhanh xuống lầu.
Biết Giang Ngạn Tuyết không muốn nói nhiều, Minh Tương Chiếu cũng rất có lòng mà không hỏi nhiều, chuyển qua nói chính sự: “Cậu phát hiện cái gì? Làm sao biết quái vật kia sợ lửa?”
Giang Ngạn Tuyết một lần nữa trở lại thư phòng, trước khi đi, cậu không đem giá sách đặt trở về chỗ cũ, làm cho bức tường cùng cánh cửa gỗ bại lộ giữa ban ngày.
Minh Tương Chiếu: “Nơi này có mật thất?”
“Chân tướng ở bên trong.” Giang Ngạn Tuyết đi vào, Minh Tương Chiếu vội vàng đi theo.
Trong mật thất, không gian cũng không lớn, ba mặt là tường, một mặt có cửa sổ, vì dùng rèm che ngăn ánh sáng, nên bên trong tối thui.
Hai cây đuốc thêm một cây đèn, chiếu sáng vào cái bàn duy nhất trong mật thất.
Không sai, trong khắp căn phòng không có bất cứ thứ gì, chỉ có một cái bàn để ở chính giữa. Trên bàn để tám cái bình thủy tinh, trong bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng trong suốt, từ trái đến phải, chất lỏng ngâm có tóc, móng tay, da, hàm răng, một cái không rõ là thịt ở bộ phận nào, còn có cái mờ mờ liên quan đến ruột thừa nội tạng gì đó.
Minh Tương Chiếu che mũi lại : “Mùi này… là formalin?”
Minh Tương Chiếu còn chú ý tới, mỗi một bình thủy tinh đều có dán nhãn phân biệt là: Kayle, Arnold, George, James, Ruby, Sophia, Andrea, Robert.
Tuy rằng trên đó ghi bằng tiếng Anh nhưng dựa theo tin tức đã biết, đoán mò cũng không khó nhận ra, trên nhãn viết tên họ, tuổi, giới tính đến tin tức thân phận từng người.
Kayle, Arnold, George, James, Ruby, Sophia, Andrea, Robert.
Minh Tương Chiếu nói: “Tám người? Không có tôi.”
“Những người này nhỏ nhất năm tuổi, lớn nhất mười hai tuổi.” Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một chút nói: “Nhỏ nhất là Kayle, lớn nhất là James, bình thủy tinh đựng bộ phận người giấu sau kệ sách bằng phẳng, sạch sẽ lưu loát.”
Giang Ngạn Tuyết chỉ nói đến đây, Minh Tương Chiếu nháy mắt minh bạch: “Johan Moore, hắn là bác sĩ, rất chuyên nghiệp!”
Minh Tương Chiếu bừng tỉnh đại ngộ: “Tất cả đều là Johan làm? Cái biệt thự này cũng là của Johan sao? Căn bản không có ai là Christopher cả, tất cả đều là Johan làm? Đúng rồi, trên giấy chứng tử có viết, Johan chết vì hỏa hoạn, cho nên hắn sợ lửa.”
Đúng rồi, quái vật vừa nãy muốn xông vào phòng gϊếŧ người, còn không phải toàn thân cháy đen, là bộ dáng chết cháy hay sao?
Nhìn trộm được chân tướng sự việc, Minh Tương Chiếu có chút kích động, đυ.ng tới miệng vết thương có chút đau đớn phải vịn lấy bàn chống đỡ: “Xem ra, những người vốn là không có quan hệ gì với nhau hẳn lại có liên quan đến nhau, ít nhất ‘chúng ta’ đều biết Johan, và ‘chúng ta’ đều có một bộ phận bị Johan dùng formalin ngâm vào bình.”
Giang Ngạn Tuyết: “Sophia nói với tôi, cô ấy bị cha mẹ nhận nuôi, không phải cha mẹ thân sinh, tôi được nữ diễn viên nhặt về nhà, từ nhỏ đã ở trong đoàn kịch lớn lên, ăn cơm trăm họ*, Andrea…”
* ý nói sống nhờ tiền của khán giả
Minh Tương Chiếu nói tiếp: “Cô ấy được một tên đàn ông thích đánh bạc rượu chè đem về nhà, không đánh thì mắng, tạo thành tính cách vặn vẹo, trở thành một bác sĩ biếи ŧɦái thích gϊếŧ chóc.”
Minh Tương Chiếu bưng cằm: “Ba người đều là cô nhi không cha không mẹ, có thể tính là điểm giống nhau!”
Minh Tương Chiếu kinh hãi nói: “Từ từ, hình như tôi biết rồi, Giang Ngạn Tuyết, kỳ thật tôi cũng có thân phận ẩn không nói với cậu, thực ra tôi là… Giang Ngạn Tuyết?”
Minh Tương Chiếu quay đầu lại phát hiện Giang Ngạn Tuyết đã đi ra khỏi mật thất.
“Cậu muốn đi đâu thế?” Minh Tương Chiếu vội vàng theo sau: “Giải Diêm vẫn còn ở bên ngoài, quá nguy hiểm!”
Giang Ngạn Tuyết sải bước ra phòng khách, cũng không có ý dừng lại: “Súng lục ổ quay chỉ có thể bắn năm phát, hắn dùng ba phát để đối phó tôi, một phát gϊếŧ chết Ruby, hắn có nổ súng với anh hay James không?”
Minh Tương Chiếu nghĩ nghĩ: “Không có.”
Giang Ngạn Tuyết đi lên cầu thang, dừng lại ở cửa giữa tầng một và tầng hai, nhìn lên bức tường được vẽ muôn màu rực rỡ.
Pằng! Một tiếng súng vang lên, phá vỡ bầu trời đêm tối.
Tiếng súng ở rất xa, xa phía ngoài cửa, bão tuyết bay tán loạn theo từng trận cuồng phong đang rít gào giận dữ, xem chừng muốn quay lại cũng phải mất hơn nửa tiếng nữa.
Giang Ngạn Tuyết cực kỳ trấn định nói: “Hắn hết đạn rồi.”