Editor: Vũ Ngọc Phương
Người không có uy hϊếp nhất Đường Như lại chết một cách đột ngột, Giang Ngạn Tuyết không thể nói là không bất ngờ. Cậu đi theo Minh Tương Chiếu xuống tầng dưới, hai cánh cửa làm bằng gỗ gụ mở toang ra, gió mạnh gào thét, rèm cửa sổ trong nhà bị thổi tung, lối vào phủ đầy tuyết trắng, trên mặt tuyết còn có dấu giày do người đi tới đi lui để lại.
Sophia đã chết ở bên ngoài.
Nói chính xác hơn thì cô ấy bị gϊếŧ sau đó ném xác ra ngoài.
Tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn, gió lạnh cuồng bạo hoành hành, thế giới một màu trắng xóa, chỉ có những vết máu đỏ tươi dưới gốc cây tùng là vô cùng chói mắt.
Đường Như nằm trên tuyết, bụng và ngực máu tươi đầm đìa, rõ ràng là vết thương do vũ khí sắc bén để lại, trong thời gian ngắn bị đâm nhiều nhát, mất máu mà chết.
"Trời ạ." Ruby sợ tới mức quỳ trên nền tuyết, ôm mặt khóc nức nở: "Đầu tiên là Arnold, tiếp theo là Sophia, kế đó sẽ đến lượt tôi!"
Robert nghiến răng nghiến lợi, tức muốn hộc máu nói: "Chủ sự, rốt cuộc ai là Christopher? Nếu không tìm được Christopher, chúng ta đều bị chơi chết!"
Minh Tương Chiếu đang nghĩ liệu có nên an ủi mọi người đang hoảng loạn một chút hay không thì thấy Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Như không nhúc nhích, sắc mặt không thể nói là âm trầm, nhưng cũng không thể nói là sáng sủa gì cho cam.
Trong nhóm những người chơi này, ngoại trừ Lâu Độ, thân cận nhất với Giang Ngạn Tuyết chính là Sophia, nhưng mà Sophia lại chết một cách đột ngột, Giang Ngạn Tuyết đau lòng cũng là chuyện bình thường.
Minh Tương Chiếu ngồi xổm xuống, an ủi nói: "Thật sự cũng không có cách nào khác, chúng ta đều không thể đoán trước được, cho nên cậu…"
Giang Ngạn Tuyết: "Không thấy nhẫn."
Minh Tương Chiếu đang hết lòng an ủi đột nhiên không kịp phòng bị: "Hả?"
Khuôn mặt sáng sủa sạch sẽ của Giang Ngạn Tuyết xẹt qua một tia âm khí báo điềm xấu: "Túi xách của Sophia đâu?"
"Ở trong phòng của cô ấy, tôi và George đã xem qua rồi, không có chiếc nhẫn nào hết."
Minh Tương Chiếu có thể thấy rõ, trạng thái của Giang Ngạn Tuyết không chỉ không có một chút đau lòng nào, mà ngược lại còn… âm trầm, u ám, lạnh lùng khiến người ta nhìn mà dựng tóc gáy!
Giang Ngạn Tuyết đứng lên, như không phải chuyện của mình phủi tuyết trên vai, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Như chết thảm, nhặt chiếc mũ dạ bị gió thổi đội lại lên đầu.
Cậu mỉa mai nói: "Tự làm tự chịu."
Minh Tương Chiếu sửng sốt, mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi: "Cái gì?"
Giang Ngạn Tuyết không trả lời anh ta, lập tức đi về phòng.
Gạt cách tử vong siêu nhiên trong game qua một bên, chỉ nói đến cốt truyện trong sách, Giang Ngạn Tuyết vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chỉ với một cô gái như Sophia thì làm sao có thể gϊếŧ chết được Arnold thân cao thể trọng chứ?
Hoặc là có đồng bọn, hoặc là hạ thuốc.
Điều đầu tiên là không thể nào, còn trường hợp thứ hai thì hung thủ đã quá rõ ràng, chỉ có thể là Sophia, cô giáo dạy trong một trường đại học có thể dễ dàng lấy được hóa chất trong phòng thí nghiệm.
Còn về phần Arnold bị đâm bằng dao và bị bắn vào đầu, đó chính là muốn xả giận cho nhân vật "Sophia" trong tiểu thuyết, chính là bạo xác.
Trở về vấn đề chính.
Trong tay Sophia có vũ khí gϊếŧ người: chất hoá học đủ để khiến người ta chết đi.
Đúng như dự đoán, thuốc được giấu trong chiếc nhẫn mà Robert đưa cho Sophia.
Đường Như đã sử dụng thuốc trong nhẫn, tại sao ư? Đương nhiên là để gϊếŧ người rồi.
Gϊếŧ ai?
Đương nhiên là đối tượng nhiệm vụ mà quản trị viên chỉ dẫn, vợ chồng James.
Nhưng tại sao lại bị gϊếŧ ngược lại?
Bởi vì người ta là Diều Hâu, còn cô ta chỉ là một con chim non mới ra đời.
"Người mới bây giờ đều cuồng vọng như vậy sao? Không tìm cách làm thế nào để sống sót mà lại chạy đi làm nhiệm vụ ẩn." James cầm lấy ly rượu vang đỏ, thong thả nhấp một ngụm: "Thứ độc dược dùng để hạ kia chính là thứ tốt nhất tôi để lại trong trò chơi!"
Ruby có chút nghĩ mà sợ: "Cứ tưởng là một người mới thì không có gì phải sợ, thật đúng là không thể tin được mà."
"Cô ta chính là tự tìm đường chết, gϊếŧ thì gϊếŧ thôi." James không cho là đúng nói: "Càng ít người vượt ải, đánh giá sẽ càng cao, mà đánh giá cao thì đóa hoa Bỉ Ngạn sẽ hoàn thiện càng nhanh, chúng ta cũng có thể có được tự do sớm hơn, không phải sao?"
"Đúng là như vậy." Ruby lo lắng ngồi xuống, thở dài nói: "Em sợ mọi người phát hiện ra là chúng ta gϊếŧ Sophia, cùng chung kẻ thù mà cô lập chúng ta."
James hận rèn sắt không thành thép: "Em đúng là buồn lo vô cớ, mọi người ai mà chẳng ước gì chết thêm một người, bớt đi một đối thủ! Trong trò chơi mà một ải chỉ có một mình mình thông qua, có thể có được bao nhiêu điểm tích phân đây?"
"Chỉ mong là thế." Ruby rầu rĩ nói, cùng lúc đó, cô hầu gái Ella đến gõ cửa, nói là muốn tổ chức một cuộc họp, yêu cầu mọi người tập trung ở phòng khách nhỏ phía Tây.
[Leng keng~]
[Bạn đã thành công sống sót qua một ngày, hiện tại còn lại 8 người chơi.]
Thiếu niên đeo kính áp tròng màu xanh bước vài bước tới phòng khách, nói: "Bây giờ ưu tiên hàng đầu của chúng ta chính là tìm ra Christopher, còn những nhiệm vụ ẩn kia, tôi hy vọng mọi người có thể tạm gác lại, kẻo không cẩn thận lại đánh động đến kẻ động thủ phía sau màn."
"Tôi đồng ý." Minh Tương Chiếu giơ tay tán thành: "Tuy rằng tôi không biết nhiệm vụ ẩn của mọi người là gì, nhưng tôi mơ hồ có thể đoán được. Nói trắng ra thì chỉ có bốn chữ, tàn sát lẫn nhau."
Mọi người giật mình, nhưng đều không nói gì.
"Tôi có thể từ bỏ nhiệm vụ ẩn." Andrea đột nhiên giơ tay nói, như có ý gì liếc mắt nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, cười khổ nói: "Cho dù tôi muốn làm thì sợ rằng cũng không có bản lĩnh đó. Tất nhiên tôi có thể từ bỏ, nhưng còn các người thì sao? Các vị đang ngồi ở đây liệu có ai nhiệm vụ ẩn là gϊếŧ tôi không? Tôi không đi trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác lại gần trêu chọc tôi thì tôi cũng không khách sáo đâu."
"Chính là như vậy." Robert nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như đối phương đã gϊếŧ đến tận cửa, ta cũng không thể không đánh trả."
"Vậy thì hãy lập một quy định đi!" Minh Tương Chiếu nói: "Không ai được phép động thủ, ít nhất là trước khi tìm được Christopher, mọi người phải chung sống hoà thuận với nhau."
"Không ngoại trừ khả năng là Christopher gϊếŧ người." James đột nhiên xen vào nói: "Giống như Arnold, Sophia có khi là bị người của tổ chức âm thầm sát hại thì sao? Đừng có mỗi lần có người chết đều là tại người chơi có được không?"
Minh Tương Chiếu nghẹn họng, nhưng mà buồn cái là không có cách nào cãi lại được, người đang đi loanh quanh Giang Ngạn Tuyết giải vây kịp thời nói: "Christopher không có khả năng tùy ý gϊếŧ người, nhưng người chơi thì lại không như thế, tùy thời tùy chỗ đều có thể gϊếŧ người."
George sửng sốt: "Kayle, cậu nói như vậy là có ý gì?"
Giang Ngạn Tuyết không trả lời anh ta mà theo cầu thang đi xuống tầng dưới.
Minh Tương Chiếu vội vàng theo sau: "Đừng hành động một mình, nguy hiểm lắm!"
Hai người một trước một sau đi xuống tầng 1 từ cầu thang tầng 2, ở nơi giao nhau giữa hai tầng, Giang Ngạn Tuyết dừng lại.
Có rất nhiều bức tranh treo trên bức tường đối diện cầu thang. Có những danh hoạ nổi tiếng, cũng có những bức là hàng giả, và những bức tranh ngẫu hứng này đều là của chủ nhân tòa biệt thự.
Minh Tương Chiếu: "Sao thế?"
Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết càng thêm sắc bén, cậu nhìn một loạt những bức tranh lớn nhỏ trên tường, kinh ngạc nói: "Nhiều thêm một bức."
"Cái gì?" Minh Tương Chiếu chăm chú nhìn những bức tranh rực rỡ muôn màu, nhìn đến hoa mắt nhưng không tìm ra manh mối nào: "Nhiều hơn bức nào? Ở đây ít nhất có tới bảy tám chục bức tranh, liệu có phải cậu nhớ lầm rồi không?"
"Trí nhớ tốt chính là điều mà tôi tự hào nhất." Giang Ngạn Tuyết bước vài bước về bên phải, đứng trước một danh hoạ dài khoảng 900 cm: "Chính là nó, nó đột nhiên xuất hiện."
Minh Tương Chiếu nhìn theo Giang Ngạn Tuyết, không khỏi ngạc nhiên: "Trời ạ, danh hoạ thế giới "Bữa tối cuối cùng", đây là tác phẩm thật sao?"
Không cần biết nó là thật hay giả, với năng lực của trò chơi Hoàng Tuyền, việc trộm bức tranh này từ nhà thờ Santa Maria ở Milano chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng. Tất nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bản thân "Bữa tối cuối cùng".
Vào đêm trước của Lễ Quá Hải, chúa Jesus và mười hai môn đồ ngồi vào bàn ăn, đây là bữa tối cuối cùng họ ăn cùng nhau. Trên bàn ăn, chúa Jesus đột nhiên cảm thấy rất buồn, ngài nói với các môn đồ rằng mình sẽ bị một trong số họ phản bội, nhưng chúa Jesus lại không nói đó là Judas, những môn đồ cũng không biết là ai sẽ phản bội chúa Jesus.
Judas đã phản bội chúa Jesus theo yêu cầu của chính phủ La Mã với giá 30 đồng bạc, cho đến ngày nay, Judas chính là tượng trưng cho sự phản bội.
Sắc mặt Minh Tương Chiếu thay đổi, anh ta nhìn Giang Ngạn Tuyết nói: "Bức tranh này chính là lời nhắc nhở sao? Kẻ phản bội có nghĩa là…"
Giang Ngạn Tuyết im lặng một lúc lâu, nói ra một câu khiến Minh Tương Chiếu rợn tóc gáy…
"Trong số những người chơi có ẩn giấu "Judas", người đó là cùng một hội với chủ sự Christopher."