Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 20: Tiệc Tối Chết Chóc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Lam

Trò chơi lần này không phải đấu với quỷ, mà là trò chơi chém gϊếŧ giữa những người chơi sao?

Chủ sự Christopher có tác dụng gì trong đó? Chỉ là một NPC râu ria thôi sao? Với cả, nữ hầu Ella và Robin, hai người các cô chỉ là nhân vật nhỏ bé tồn tại để che dấu thân phận của Andrea thôi sao? Các cô không có giá trị của bản thân mình sao? Các cô đơn giản chỉ là NPC, không có tác dụng thúc đẩy tình tiết truyện sao?

"Cô đi lục soát trên người cô ta thử xem." Giang Ngạn Tuyết nói với Đường Như.

Vào lúc này mà cậu còn chú ý đến nam nữ thụ thụ bất thân, Đường Như với quan điểm mới mẻ nhìn chính nhân quân tử Giang Ngạn Tuyết, sau đó đi đến trước người Andrea, lục soát không chút khách khí!

Đã tìm được diêm trong túi áo của Andrea.

Theo tính toán của Lâu Độ, kết cục của Kayle là đồng quy vu tận với chủ sự, cả tòa biệt thự này cũng chôn vùi trong biển lửa.

Lâu Độ gặp phải tập kích, gϊếŧ người ta xong lại phải nhọc lòng đưa anh vào phòng, rải đầy bảng Anh, tạo thành hiện trường gϊếŧ người như trong sách miêu tả.

Có thể thấy được, đưa tình tiết truyện trở về trạng thái giống như trong nguyên tác một cách hoàn mỹ cũng là một trong những quy định.

Khoan đã, bảng Anh?

Giang Ngạn Tuyết hỏi Andrea: "Là cô gϊếŧ Arnold đúng không?"

Andrea: "Không phải, mục tiêu của tôi từ đầu đến cuối chỉ là cậu."

Chủ sự lấy tiền tài hấp dẫn Arnold đến biệt thự, vì đưa tình tiết nguyên tác trở về như cũ nên sau khi gϊếŧ người, phải rải bảng Anh khắp phòng. Trước đó những bảng Anh này được tích trữ ở đâu?

Chỉ có bản thân chủ sự biết!

Người làm bị thương Lâu Độ chính là Christopher sao?

Christopher là NPC, con trai của trò chơi âm phủ, hẳn là có dị năng vượt qua người thường, cho nên cho dù là đánh nhau, quán quân Lâu Độ cũng không cách nào thắng được.

Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Minh Tương Chiếu đâu?"

Andrea mím môi, cô ta biết nếu đấu chính diện thì đến kiếp sau mình cũng không đánh lại được Giang Ngạn Tuyết. Nếu cứng đối cứng không được, chi bằng mở con một đường khác, nghĩ vậy cô ta bèn thoải mái nói: "Phòng bếp, tôi không làm gì anh ta cả."

Giang Ngạn Tuyết nghe xong lời này, cũng không quan tâm Andrea nữa, vội vàng chạy tới phòng bếp tìm Minh Tương Chiếu.

Minh Tương Chiếu bị Andrea nhét vào trong tủ, buộc thành một con tôm siêu to, miệng bị nhét vải dính đầy bơ, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện những vết xanh vết đỏ, đủ loại cả, nhìn hết sức đáng thương.

Giảng Ngạn Tuyết thả anh ta ra, Minh Tương Chiếu vô cùng biết ơn: "Tôi biết cậu Giang không phải là người máu lạnh vô tình mà, cậu có thể để mặc tôi ở đây không quan tâm, nhưng cậu không làm vậy."



"Phải, tôi mềm lòng, thiện lương, khoan dung." Giang Ngạn Tuyết thuận thế xuống núi, cười một cách ấm áp tốt bụng lịch sự cần kiệm khoan dung: "Làm một thành viên của quân đoàn thánh phụ, anh có thể nói cho tôi biết, nhiệm vụ ẩn của anh là gϊếŧ ai không?"

"Tôi không gϊếŧ ai cả." Minh Tương Chiếu không cần nghĩ ngợi đã há miệng nói: "Tìm ra chủ sự Christopher chân chính."

Giang Ngạn Tuyết: "Sau đó?"

Minh Tương Chiếu: "Không có sau đó."

Giang Ngạn Tuyết: "…"

Không cần gϊếŧ người cũng không cần bị gϊếŧ, Minh Tương Chiếu quả nhiên là một người may mắn.

Minh Tương Chiếu nhìn xung quanh, hỏi: "Andrea đâu? Cô ta có đi tìm cậu không?"

Đường Như cướp lời nói: "Có tìm rồi, cô ta muốn gϊếŧ anh Giang. Còn có Christopher, anh Giang nói, hình như là Christopher làm Arnold bị thương."

"Chủ sự sao?" Minh Tương Chiếu giật mình: "Nếu tìm được chủ sự, vậy nhiệm vụ ẩn của tôi hoàn thành rồi, chúng ta khống chế chủ sự, để hắn ta không có cơ hội tạo ra các sự kiện, chờ thêm ba ngày nữa vậy không phải chúng ta đã qua ải rồi sao?"

"Phải, nhưng chủ sự rốt cuộc là ai? Cũng không biết là người hay ma, là người còn dễ nói, mọi người đồng tâm hiệp lực có thể thắng được, nhưng nếu là ma thì…"

Đường Như sợ run cả người.

Giang Ngạn Tuyết im lặng hồi lâu đột nhiên nói: "Tôi nghĩ, cho dù Christopher sở hữu sức mạnh siêu nhiên nào đó cùng loại với quỷ hồn, có thể chiến thắng Lâu Độ. Nhưng anh ta không thể bách chiến bách thắng, ít nhất muốn gϊếŧ chết anh ta thì phải động não một chút."

Minh Tương Chiếu ngạc nhiên nói: "Sao cậu lại chắc chắn như vậy?"

"Nhiệm vụ của tôi là gϊếŧ Christopher." Giang Ngạn Tuyết vươn tay, làm động tác chém dao xuống: "Nếu Christopher không có nhược điểm gì, vậy thì tôi còn chơi cái gì nữa?"

"Một khi đã như vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi." Minh Tương Chiếu khẽ thở ra một hơi, đỡ bếp lò đứng dậy: "Lại là trò chơi giữa người với quỷ, mọi người đồng tâm hiệp lực, tìm ra Christopher là được."

Nhưng thật đáng tiếc, mọi chuyện không phải như vậy.

Giang Ngạn Tuyết muốn nói lại thôi.

Trái với chuyện gϊếŧ người, trái với trình tự gϊếŧ người, lý trí nói cho Giang Ngạn Tuyết biết mình không thể nói.

Lấy Robert, cảnh sát George và vợ chồng James làm ví dụ, một khi mọi người đã biết mối quan hệ giữa gϊếŧ với gϊếŧ của tầng này, rất có thể sẽ vì tự bảo vệ mình, trước hết Robert sẽ gϊếŧ vợ chồng James có nguy cơ gϊếŧ chết mình, sau đó lại gϊếŧ cảnh sát George hoàn thành nhiệm vụ ẩn. Mà cảnh sát George cũng sẽ bởi vì lo lắng mình bị gϊếŧ mà gϊếŧ Robert trước để tự bảo vệ mình, diễn biến đi diễn biến lại, kết quả cuối cùng chính là những người chơi chém gϊếŧ nhau, biến thành cả hai bên đều thiệt, máu chảy thành sông, cuối cùng còn lại một mình chủ sự.

Chiến thắng.

Luận theo tình hình trước mắt mà nói, Arnold vốn nên gϊếŧ chết Sophie bây giờ lại đang nằm chờ chết, Sophie không hề nguy hiểm. Mà Minh tương Chiếu trời sinh may mắn, không cần lo lắng, về phần Lâu Độ, anh ta có xúc xắc may mắn hộ thân, ánh hào quang bùng nổ nên không cần phải băn khoăn.

Giang Ngạn Tuyết loại bỏ hết những người nguy hiểm bên cạnh mình, về phần sống chết của những người khác, cậu không rảnh để ý.



Tuy rằng như vậy có vẻ rất ích kỷ.

Đương nhiên, Giang Ngạn Tuyết chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt.

Bảy giờ sáng, mọi người tụ tập ở nhà ăn dùng cơm, món ăn chính là bánh mì, uống sữa, món ăn kèm có trứng chiên và lạp xưởng, còn có sandwich và salad ăn cũng tàm tạm.

Những người chơi nếm qua loa, nhạt như nước ốc.

Ở bữa sáng cuối cùng, Minh tương Chiếu nói ra chuyện của Andrea cho mọi người biết, cũng nói rõ mục đích tìm ra chủ sự.

Mĩ Đồng Tiểu Niên lo lắng nói: "Thì ra Catherine chính là Andrea, dù nói như thế nào thì cô ta cũng là nhân vật nguy hiểm, mọi người thay phiên nhau giám sát không thành vấn đề chứ?"

Lộ Tỉ nói: "Như vậy có phải là không tốt lắm không? Andrea cũng nói mình không phải hung thủ gϊếŧ người, chuyện của Arnold là Christopher làm, chúng ta hạn chế tự do của cô ta như vậy, có khi nào biến khéo thành vụng không?"

James quyết đoán phản đối: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô có gì có thể đảm bảo Andrea không nói dối chứ?"

"Đúng đúng đúng, mặc kệ cô ta đi, chúng ta vừa phải trông chứng Andrea cho tốt, vừa phải tìm ra Christopher bí ẩn, như vậy có thể qua ải sao?" Robert dùng khăn lau miệng có vẻ vô cùng thoải mái: "Tối hôm qua không ngủ ngon, tôi về phòng ngủ bù trước đây, mọi người cứ từ từ nói. Với lại, tôi tuyệt đối không phải là Christopher, đừng nghi ngờ sai người."

Minh Tương Chiếu suy nghĩ một lát, nhìn đồng hồ quả quýt rồi nói: "Nói cũng đúng, tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi tốt. Nếu đã như vậy, sau khi ăn cơm xong mọi người quay về phòng của mình, trước tiên nên nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến hai giờ trưa mọi người tụ họp ở phòng khách lầu hai phía tây, thảo luận xem Christopher đang ở đâu, được không?"

Minh Tương Chiếu vẫn luôn mang đến cho người ta ấn tượng không tệ, bởi vậy tất cả mọi người yên lặng ăn cơm xong, không nói gì âm thầm đồng ý với ý kiến của Minh Tương Chiếu.

Về phần Andrea cần ai giám sát, Minh Tương Chiếu làm việc nghĩa không cần ai nhờ, giơ cờ hiệu giúp đỡ mọi người, tự nguyện nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Giang Nạn Tuyết đưa Đường Như đến cửa: "Nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung khắp nơi, bây giờ không ai đảm bảo an toàn được cho cô đâu."

"Ừm." Đường Như gật đầu, đóng cửa quay về phòng.

Giang Ngạn Tuyết không về phòng của mình, mà vào phòng khách có Arnold. Bước trên vệt máu văng khắp nơi trên mặt đất đi đến bên giường, thấy Lâu Độ vẫn có hơi thở, cậu ngồi xuống sô pha bên cạnh, một tay chống cằm, khẽ thở dài trong giây lát.

Một giấc này của cậu ngủ rất sâu, thậm chí ngay cả ác mộng thường xuyên quấy rầy Giang Ngạn Tuyết cũng không hề xuất hiện, khó có dịp ngủ ngon như vậy, cuối cùng lại bị một tiếng ồn đánh thức.

Giang Ngạn Tuyết đơ người trong chốc lát mới biết rõ mình đang ở đâu, cậu đứng dậy theo bản năng, hai chân bất ngờ không kịp phòng bị run lên, lại nặng nề ngã xuống. Cậu buồn bực đấm hai chân không thông máu, cùng với cái0 eo đau nhức, nhìn về phía Lâu Độ ngủ say sưa, bất đắc dĩ lắc đầu.

Miễn cưỡng đứng dậy lần nữa, cứng ngắc dịch chuyển bước chân đi ra ngoài cửa, đúng lúc gặp được Minh Tương Chiếu sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Tôi tìm cậu khắp nơi, thì ra cậu ở trong phòng Lâu Độ!"

Giang Ngạn Tuyết: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Minh Tương Chiếu siết chặt hai nắm đấm, chau mày nói: "Sophia chết rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »