Editor: Luan Nguyên Thanh
Ba cô hầu gái đều có màu tóc đen, mắt đen và da vàng. Ngoại hình của bọn họ không có gì nổi bật, chính là loại gương mặt đại chúng nhìn qua không để lại bất kì ấn tượng gì đang đứng thành một hàng.
“Tôi tên là Robin.”
“Tôi tên là Catherine.”
George hỏi: “Trưa hôm qua sao tôi không nhìn thấy các cô?”
Robin lộ ra nụ cười ôn hoà, giải thích: “Ba người chúng tôi chia ca 24 giờ, của tôi là từ 12 giờ đêm đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, Ella từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều còn Catherine từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm, vì vậy vào trưa hôm qua các vị khách quý mới không nhìn thấy chúng tôi.”
Giang Ngạn Tuyết nhíu mày suy nghĩ, Andrea đóng giả thành hầu gái, mà người hầu gái là NPC, vì vậy không thể để lộ ra thân phận NPC được, điều đó gây ra chút khó khăn cho bọn họ.
Cho dù bọn họ có nghi ngờ một trong số đó là Andrea thì họ cũng không thể mạo hiểm đi thử. Nếu đoán sai và trực tiếp nói ra những từ khóa về “Trò chơi Hoàng Tuyền”, rất có thể sẽ kích hoạt điều cấm kỵ tạo ra vụ nổ làm chết người ngay tại chỗ.
Ngoài ra, theo cốt truyện, chính Sophia đã gϊếŧ Arnold, nhưng cậu đã ở bên cạnh Sophia cả đêm, cô ấy không thể nào có thời gian thực hiện tội ác.
Với lại, Giang Ngạn Tuyết cũng đã từng thấy qua kỹ năng của Lâu Độ, đừng nói đến Sophia yêu kiều, cho dù là một cao thủ chuyên nghiệp cũng khó lòng đánh bại được Lâu Độ. Đừng thấy Lâu Độ là một tiểu thuyết gia, lịch sự văn nhã mà xem thường, thực ra anh đánh đấm rất giỏi, từng đoạt chức vô địch đối kháng do câu lạc bộ toàn quốc phối hợp tổ chức.
Ngay cả trong giải đấu chuyên nghiệp vô địch thế giới, anh cũng là một trong những người giỏi nhất.
Có thể đánh Lâu Độ bị thương như thế này... Chẳng lẽ lại là hồn ma siêu nhiên sao?
Khi Giang Ngạn Tuyết cầm máu cho Lâu Độ, đã cẩn thận kiểm tra vết dao trên người anh, vết cắt rất ngọt và dứt khoát, chỉ có thể do dân chuyên nghiệp làm ra mà thôi.
Bác sĩ, pháp y, hoặc là của một người bán thịt lợn.
Là người hay ma? Ngoài Andrea hóa trang thành bác sĩ thì trong số những cao thủ này, chẳng lẽ còn có những chuyên gia tiềm năng về dao kéo?
Đúng rồi, các đầu bếp cũng dùng dao!
Cả người Giang Ngạn Tuyết run lên nhìn về phía Minh Tương Chiếu.
Tình cờ Minh Tương Chiếu cũng nhìn Giang Ngạn Tuyết, ánh mắt chạm nhau, nhưng cũng không dấy lên địch ý. Bởi vì ánh mắt của Minh Tương Chiếu không hề có lực sát thương, mà dịu dàng như một cục bông, không thể giẫm hay bóp nát.
Nếu anh ta không phải là một chàng trai đa mưu túc trí, thì anh ta thực sự là một chàng trai tốt, biết hy sinh hết mình vì người khác.
Cuộc họp ngắn ngủi kết thúc nhưng chẳng đem lại ích lợi gì, Giang Ngạn Tuyết bước lên lầu hai, dưới chân còn có hình ảnh phản chiếu của trời đất qua ánh sáng màu đỏ cam, cái bóng đen nằm trên mặt đất, động tác giống hệt của Giang Ngạn Tuyết.
Bóng dáng, phản chiếu.
Bóng dáng, phản chiếu?
“Anh Giang.” Giọng Đường Như nghẹn ngào, rơm rớm nước mắt đứng trước mặt Giang Ngạn Tuyết: “Tôi, tôi, tôi, tôi sẽ chết sao?”
“Đừng lo lắng, Arnold không phải vẫn còn sống sao? Điều đó chứng minh cốt truyện có thể thay đổi.” Giang Ngạn Tuyết nói xong, nhìn xuống bóng dáng mà Đường Như giẫm lên.
Vừa rồi tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách lầu một, Giang Ngạn Tuyết nhân cơ hội nhìn bóng của mọi người.
Bóng mọi người đều ở đó.
Không có bóng thì không phải người, mà là ma. Lâu Độ là muốn nói với cậu rằng có những bóng ma dấu mình trong ngôi biệt thự cổ điển và u ám này sao? Cảnh anh gϊếŧ tôi, tôi gϊếŧ anh, anh gϊếŧ cô ấy đã được chuyển thể thành cảnh ma quỷ gϊếŧ người?
Đường Như nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra mạnh mẽ gượng gạo nói: “Bây giờ anh muốn đi đâu?”
Giang Ngạn Tuyết bước vào phòng khách nhỏ phía tây: "Tôi đi gặp Lâu Độ. Cho dù là như thế nào cũng phải nói cho cậu ấy biết hung thủ là ai."
“Ừ.” Đường Như nối gót theo sau.
Đẩy cửa phòng ra, Lâu Độ vẫn nằm trên giường như cũ, mặt anh không có chút máu, hơi thở yếu ớt.
Đường Như bước qua đống cán và vết máu khắp sàn nhà, run rẩy nói: “Người anh Lâu đầy thương tích, đã vậy đầu còn bị va đập, thiết bị y tế ở đây thì lại không đủ, mà trò chơi còn yêu cầu chúng ta phải sống sót trong ba ngày. Trong tình huống giống như anh Lâu, chúng ta không thể nào đợi được hết ba ngày… ”
Giang Ngạn Tuyết bước đến bên giường, vươn tay lên khoảng không kêu: “Administrator, xúc xắc may mắn.”
Ngay lập tức trong tay Giang Ngạn Tuyết xuất hiện một cái xúc xắc nhựa có kích thước bằng quả trứng cút, Đường Như kinh ngạc, nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết bình tĩnh ném xúc xắc ra và nói: “Tôi đã nói, người chơi Lâu Độ sẽ không chết.”
Xúc xắc rơi từ trên không xuống đất, quay tròn, lăn qua lăn lại, và cuối cùng dừng lại.
May mắn.
Rất tốt.
Khóe môi Giang Ngạn Tuyết khẽ nhếch, vô tư vỗ vỗ Lâu Độ đang sống dở chết dở: “Nhà văn lớn, vận mệnh của cậu không tệ.”
Đường Như: “???”
Cái gì vậy chứ? Như vậy là xong rồi hả?
Giang Ngạn Tuyết nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, Robin trực từ 0 giờ đến 8 giờ. Nếu Andrea đang ẩn trong số những người giúp việc, vậy thì phải đánh bại từng người một và tìm ra Andrea trước.
Giang Ngạn Tuyết đi đến nhà bếp ở tầng một, quả nhiên gặp được Robin đang chuẩn bị sữa nóng cho khách.
“Ngài Kayle?” Robin một tay cầm đĩa tráng miệng, một tay cầm lọ mật ong, mỉm cười đầy khiêm tốn và lịch sự: “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Giang Ngạn Tuyết thản nhiên trả lời: "Cô Robin đã làm việc chăm chỉ rồi, cô có thể cho tôi uống trước được không, bụng tôi không được khỏe."
Robin vội vàng đưa sữa nóng cho cậu: "Xin mời."
Giang Ngạn Tuyết chưa kịp uống thì đột nhiên nghe thấy bức tường bên kia có tiếng nói, cậu lùi lại mấy bước để tránh va phải bức tường, không ngờ lại nhìn thấy đầu bếp Minh Tương Chiếu và cô hầu gái Catherine.
Giang Ngạn Tuyết hỏi: “Anh Jack đang làm gì vậy?”
Minh Tương Chiếu không ngờ Giang Ngạn Tuyết cũng ở đây, anh ta xoa bàn tay dính đầy bột mì lên tạp dề rồi nói: "Làm bánh mì và chuẩn bị bữa sáng cho mọi người."
Giang Ngạn Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Tôi ghét những thứ khô cứng đó, anh làm mì ống được không?”
Minh Tương Chiếu và Đường Như theo sau đều sững sờ.
Minh Tương Chiếu: “Cậu Kayle?”
Giang Ngạn Tuyết mặt lạnh tanh, trong lòng đắc ý: “Tôi từng đến Ý biểu diễn một vở nhạc kịch, hải sản, thịt xông khói và pho mát ở đó rất ngon. Tôi cũng đã từng đến Pháp, nơi coi món ăn là một nghệ thuật. Hầy, thật thất vọng khi kỳ nghỉ tốt lại biến thành thế này.”
Minh Tương Chiếu: “...”
Đường Như: “...”
Hoá ra đây là đang diễn kịch!
Minh Tương Chiếu dở khóc dở cười, trò chơi Hoàng Tuyền nợ cậu một giải Kim Tượng.
Chẳng qua đoạn diễn này được tự tiện thêm vào, không phải là khắc họa thêm tính cách kiêu căng và ngạo mạn của “Kayle” sao?
Giang Ngạn Tuyết tiếp tục thể hiện kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ của mình, ánh mắt cậu lướt về phía Catherine, lộ ra vẻ cường điệu thốt lên: “Trời ạ, sao trên đời này lại có thể có một thiên thần thánh thiện xinh đẹp như thế này được chứ!"
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của Catherine sững sờ ngay tại chỗ.
Minh Tương Chiếu nổi da gà khắp người.
Catherine cười nói: “Ngài Kayle hài hước quá.”
“Ồ, ở đây có táo này. Anh Jack, cho tôi mượn dao.” Giang Ngạn Tuyết bước nhanh về phía trước rồi đột nhiên xoay người lại, vạt áo mắc vào chiếc đĩa ở cạnh bếp.
Minh Tương Chiếu: “Ấy, cẩn thận.”
Giang Ngạn Tuyết hoàn toàn không để ý đến nó, dùng dao gọt quả táo đỏ, sau nửa phút thì xong. Cậu mỉm cười đưa nó cho Catherine, nói ra lời âu yếm yêu thương: “Tặng bông hoa đẹp nhất cho thiên thần xinh đẹp.”
Đôi mắt của Catherine sáng lên, đặt chiếc đĩa lại trên bệ bếp rồi ngạc nhiên thốt lên: “Ôi, Chúa ơi, ngài Kayle, ngài thật là tuyệt vời.”
Giang Ngạn Tuyết lại quay sang Robin cười nói: “Cô Robin, cô cũng xinh đẹp không kém. Nghe cô Ella nói, cha cô là người Pháp phải không?”
Robin: “Không đúng, cha mẹ tôi đều là người Anh.”
Giang Ngạn Tuyết: “Thật không, chẳng lẽ cô Ella nhớ nhầm rồi? Cô ấy còn nói cô Robin có một người yêu từ nhỏ!”
Robin: “Sao có thể như thế, tôi là người độc thân.”
Minh Tương Chiếu trong lòng giật mình, liên tục nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết đang giở trò.
Giang Ngạn Tuyết cười đùa cợt nhả với Robin và Catherine. Chờ họ rời khỏi nhà bếp đi về phía phòng khách, Giang Ngạn Tuyết giống như người đa nhân cách ngay lập tức vứt bỏ những đức tính của một tay chơi gái. Gương mặt cậu lạnh lùng, đôi mắt tựa như vực sâu lộ ra vẻ u ám đến nghẹt thở.
Sự tương phản quá lớn này khiến người mới như Đường Như không thể chịu nổi!
Cô ấy run rẩy đi theo phía sau Giang Ngạn Tuyết, mấy lần muốn mở miệng nói nhưng lại sợ hãi nuốt vào trong bụng.
Cho đến khi đứng trước cửa phòng làm việc của chủ sự Christopher, Giang Ngạn Tuyết dừng lại bỗng nhiên nói: “Tôi biết Andrea là ai rồi.”
“Hả?” Đường Như kinh ngạc: “Là ai!?”
Đường Như cuối cùng cũng hiểu ra: “Anh Giang, vừa rồi là anh cố ý nói ra những lời đó để kiểm tra các cô ấy sao?”
Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Cô đoán được chưa?"
Đường Như mờ mịt lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: “Tôi ngốc lắm.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Nếu có thứ gì đó rơi xuống, người ta sẽ vô thức đưa tay ra đỡ lấy.”
Đường Như lập tức nhớ tới cái đĩa vừa rồi Giang Ngạn Tuyết làm rơi: “Hoá ra là anh cố ý làm vỡ à?”
Giang Ngạn Tuyết gật đầu đồng thời nói: “Catherine nhặt nó lên, nhưng NPC sẽ không nhặt nó. Dù sao thì họ cũng không phải là người thật, họ sẽ chỉ làm theo những gì quản trị viên đặt ra và đầu óc của họ không thể hoạt động linh hoạt như người bình thường. Trong những trường hợp khẩn cấp như thế này, họ sẽ không có phản ứng.”
Đường Như kinh ngạc che miệng lại: “Catherine là Andrea?”
“Ừ.” Giang Ngạn Tuyết nói, “Tôi cũng đã thử Robin rồi. Tôi nói rằng cha cô ấy là người Pháp và cô ấy có một người yêu thuở nhỏ. Đây đều là những điều vô nghĩa mà tôi thuận miệng bịa ra, những thông tin này không phù hợp với thiết lập của quản trị viên. Vậy nên Robin là NPC, có nghĩa vụ và trách nhiệm tích cực sửa chữa những lỗi sai của người chơi.”
“Andrea là một người chơi, cô ta có thông tin nhận dạng của “Andrea” do quản trị viên cung cấp, nhưng lại không có thông tin nhận dạng của người hầu mà cô ta giả danh. Cho nên, nếu Robin là Andrea, cô ấy sẽ không biết thông tin về “Robin” nên chỉ có thể nghe theo lời của tôi thừa nhận rằng cha mình là người Pháp và mình có một người yêu thời thơ ấu.”
Đường Như đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy! Anh Giang, anh thật giỏi! Nếu Catherine là Andrea, vậy chúng ta phải mau chóng nói cho anh Minh biết rằng anh ta đang ở cùng với Andrea, điều đó rất nguy hiểm!”
“Minh Tương Chiếu là một cao thủ. Anh ta đã vượt qua ba cấp độ liên tiếp, vì vậy chỉ số IQ của anh ta chắc chắn phải có. Trong bài kiểm tra vừa rồi của tôi, anh ta đã phát hiện ra bí ẩn, nếu anh ta sẵn sàng ở trong bếp một mình với Andrea, có thể anh ta còn có kế hoạch riêng của mình!” Giang Ngạn Tuyết nắm tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Christopher.
Cùng lúc đó, một giọng nói dịu dàng và ngọt ngào vang lên trong đầu cậu:
[Leng keng~]
[Người chơi Giang Ngạn Tuyết, nhiệm vụ ẩn tùy chọn của bạn đã được mở: Tự tay gϊếŧ chết chủ sự Christopher thực sự.]