Editor: JeNana
Lâu Độ nói: “Chủ sự dựa vào nhược điểm và nhu cầu của mỗi người, mời bọn họ đến tụ họp ở biệt thự. Tôi là cờ bạc và tiền, còn cậu là vai chính trong vở kịch opera.”
Giang Ngạn Tuyết theo dựa theo lời anh nói: “Minh Tương Chiếu đơn giản là nhận tiền làm việc, George là cảnh sát, thái độ làm người của anh ta rất cố chấp, bướng bỉnh, không cho cuộc đời làm cảnh sát của mình tồn tại vụ án chưa phá được, có một tên tội phạm trốn thoát anh ta truy đuổi hai năm vẫn chưa sa lưới, chủ sự lấy việc này ra để hấp dẫn anh ta, nói bản thân có manh mối của tên tội phạm đó.”
Lâu Độ sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cậu đã đọc sách của tôi à?”
"…Chỉ có một quyển thôi.”
Không hiểu sao Giang Ngạn Tuyết có chút bối rối: “Thật ra là nhàn đến phát hoảng, nhàm chán lấy ra đọc.”
Lâu Độ đeo kính lên lần nữa, nói tiếp: “James là một phú thương, anh ta và người vợ Ruby của mình thực sự rất ân ái, hai người có một đứa con, đã bị bọn buôn người bắt mất, chủ sự nói bản thân có manh mối của đứa nhỏ, dụ dỗ bọn họ đến đây. Robert thì là vì tìm kiếm mối tình đầu, Sophia là vì điều tra hung thủ gϊếŧ ba mẹ mình. Về phần Andrea, là do chủ sự thu thập những chứng cứ phạm tội nhiều năm qua của cô ta đưa cho cô ta, cô ta sợ bản thân bị bại lộ, bị chủ sự uy hϊếp, cho nên không thể không đến biệt thự.”
“Bây giờ nói đến chân tướng cái chết của một vài nhân vật đi.” Lâu Độ khoanh hai tay lại, thong thả nói, nhả chữ rõ ràng: “Andrea gϊếŧ George, bởi vì cô ta nghĩ George đến để bắt cô ta. George gϊếŧ Robert, bởi vì Robert là tội phạm. Robert gϊếŧ vợ chồng James và Ruby, bởi vì hai người họ gϊếŧ kẻ buôn người là Sophia, Sophia chính là mối tình đầu mà Robert tìm kiếm. Mà Sophia là kẻ gϊếŧ tôi, bởi vì người đòi nợ tôi đã gϊếŧ, chính là cha mẹ của Sophia.”
Giang Ngạn Tuyết: “…”
Cái gọi là vụ án gϊếŧ người liên hoàn, kỳ thật chính là tôi gϊếŧ anh, anh gϊếŧ hắn, hắn lại gϊếŧ cô ta đúng không?
Trong hai giây ngắn ngủi, Giang Ngạn Tuyết hiểu rõ mối quan hệ nhìn như vô cùng phức tạp của mấy người này.
Kẻ sát nhân biếи ŧɦái, bác sĩ Andrea → Cảnh sát George → Robert tìm kiếm mối tình đầu → Hai vợ chồng tìm con → Sophia báo thù vì cha mẹ → Tên nghiện cờ bạc Arnold.
Anh là cảnh sát, anh muốn bắt tôi → Anh phạm tội nên tôi gϊếŧ anh → Anh gϊếŧ mối tình đầu chân ái của tôi → Cô bắt con của tôi → Anh gϊếŧ ba mẹ tôi → Tôi có tội, tôi đáng chết.
Lâu Độ lại bổ sung: “Kayle bắt gặp quá trình Andrea gϊếŧ người, hai người đánh nhau, Kayle xuất phát từ tự vệ nên đã gϊếŧ chết Andrea.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Bây giờ còn lại đầu bếp Jack, Kayle và chủ sự giả chết.”
Lâu Độ: “Tôi nói rồi, mục đích của chủ sự là vì báo thù cho anh trai.”
Giang Ngạn Tuyết: “Chín người này nhìn như không có liên quan, nhưng nhất định có quen biết nhau đúng không? Bọn họ từng cùng nhau tham dự một sự kiện gì đó, khiến anh trai của chủ sự chết, hoặc gián tiếp hay trong lúc vô tình hại chết anh trai của chủ sự?”
Lâu Độ đứng lên, theo bản năng phủi phủi bụi: “Ừ, có điều tôi vẫn chưa suy nghĩ chi tiết, còn có cách mà chủ sự tồn tại, là ẩn nấp trong chín người, hay là biến thành quỷ. Ba người còn sót lại cuối cùng phải quyết đấu như thế nào, những cái này vẫn đang trong quá trình suy nghĩ, cho nên tôi mới chậm chạp mãi không động bút viết sách.”
Giang Ngạn Tuyết cười khúc khích: “Chín người không chỉ quen biết nhau, còn có liên hệ với nhau, kẻ gϊếŧ ba mẹ, kẻ bắt cóc đứa nhỏ, quá nhảm nhí đi?”
Lâu Độ lạnh lùng: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Giang Ngạn Tuyết bất lực: “Bái phục.”
Môi Lâu Độ có chút run rẩy, anh nhặt gậy lên, đến gần Giang Ngạn Tuyết hai bước: “Mười giờ, Arnold kích động rời khỏi phòng, anh ta xuống phòng khách lầu một đi đi lại lại, Christopher đã chết không quan trọng, trọng điểm là 50 triệu bảng Anh, anh ta không những có thể trả hết nợ trong một lần, mà còn có vốn để làm lại.”
Mí mắt Giang Ngạn Tuyết giật giật: “Anh thuộc lòng rồi sao?”
Lâu Độ: “Xem ra cậu chủ đã đọc đi đọc lại tiểu thuyết của tôi, một đoạn nhỏ này cũng nhớ rõ như vậy.”
Giang Ngạn Tuyết liếc anh một cái: “Chỉ đọc qua một lần thôi, trí nhớ của tôi tốt.”
Lâu Độ cúi người, từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt Giang Ngạn Tuyết trên ghế sô pha, đáy mắt có chút phức tạp: “Arnold trước khi chết đã đến phòng khách lầu 1, cậu chủ nhỏ, cậu nửa đêm không ngủ được, chạy đến đây làm chuột bạch thí nghiệm cho tôi à?”
Đôi mắt trong veo của Giang Ngạn Tuyết khẽ chớp: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không?”
“Bớt tự mình đa tình đi.”
“À.” Gương mặt lạnh lùng của Lâu Độ có chút ngốc, anh đang muốn đứng dậy, Giang Ngạn Tuyết lại đột nhiên vươn tay búng gáy anh một cái.
Đại não nháy mắt đóng băng!
Nóng bỏng đau nhói.
Lâu Độ có chút bất ngờ che gáy lại: “Làm gì thế?”
Giang Ngạn Tuyết sảng khoái cười: “Cậu thiếu tôi.”
Lâu Độ ngơ ngẩn một chút mới phản ứng lại.
Chuyện đã xảy ra hơn 10 năm trước rồi, sao tên nhóc Giang Ngạn Tuyết này còn nhớ rõ vậy?
Lại nói sao bản thân anh cũng nhớ rõ vậy?
Lúc Lâu Độ và Giang Ngạn Tuyết học tiểu học, hai người họ là hàng xóm, ba mẹ hai bên vô cùng hợp ý nhau, thường xuyên gặp mặt tán gẫu về việc nhà. Hai bà mẹ trong lúc đó sẽ phàn nàn về chuyện chồng con, trong lòng mỗi người đều muốn con trai mình có thể hóa rồng, lấy việc nghe ngóng phương pháp giáo dục của nhau là chuyện chính, lấy sự tham vọng của người khác làm uy phong của mình.
Ba câu không rời chính là: “Con xem Tiểu Độ / Ngạn Tuyết nhà người ta XXX…”
Nói trắng ra, Giang Ngạn Tuyết cùng Lâu Độ đều là con nhà người ta trong mắt đối phương.
Mặc kệ Giang Ngạn Tuyết biểu hiện ưu tú như thế nào, mẹ Giang vẫn đều nói: “Con nhìn Tiểu Độ nhà người ta, đoạt giải nhất cuộc thi sáng tác toàn Kinh Châu! Con nhìn lại chữ con viết đi, gà bới còn dễ nhìn hơn đấy!”
Mặc kệ Lâu Độ cố gắng phấn đấu như thế nào, mẹ Lâu luôn luôn nói: “Con nhìn Ngạn Tuyết nhà người ta kìa, quán quân cuộc thi toán! Con xem đầu óc ngốc nghếch này của con, đề đơn giản như vậy cũng không biết giải!”
Mọi thứ đều có ưu điểm nhược điểm của nó. Vô tình hai người đều là kẻ cứng đầu không chịu thua, điên cuồng bù lại lĩnh vực không am hiểu, muốn mọi mặt đều hoàn mỹ, cho dù là ngữ văn toán học hay thể dục, đều điên cuồng học học học!
Cũng may hai người không cùng lớp, nếu không nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán.
Đối chọi gay gắt rõ ràng, ngầm phân cao thấp với nhau.
Nói cho cùng, hai người họ sẽ không thù không oán, nếu như… không trở thành hàng xóm của nhau!
Mỗi ngày đến trường đều nhanh hơn so với người kia, bởi vì mắt không thấy thì tâm không phiền. Mỗi ngày tan học đều hẹn nhau trước cổng trường, quân tử động khẩu không động thủ, hai người đặt câu hỏi cho nhau, bày trò trêu kẹo nhau, ai thua sẽ bị búng một cái.
Cứ như vậy đấu đá nhau chừng hai năm, cuối cùng kết quả bị việc Giang Ngạn Tuyết chuyển nhà cắt đứt.
Hôm đó là ngày tuyết đầu mùa, tủ lạnh tủ quần áo đều được khiêng lên xe tải, Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm bên cạnh xe, nhìn Lâu Độ trả lời sai ở đối diện, cậu cười đến rất vui vẻ.
Dịu dàng, ấm áp, dưới trời tuyết bay khắp nơi, cậu tựa như đóa hoa sen nở rộ, trong suốt thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bông tuyết như phát sáng.
Trong khoảnh khắc đó, Lâu Độ cảm thấy tên nhóc này cũng không quá đáng ghét, ngược lại còn có chút thuận mắt.
Ngay lúc Giang Ngạn Tuyết chuẩn bị búng anh một cái, xe lại khởi động. Cậu có chút lung lay, không chớp mắt nhìn Lâu Độ mỗi lúc một xa.
Đối thủ một mất một còn cuối cùng cũng rời đi! Vậy mà Lâu Độ lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, ma xui quỷ khiến thế nào đó anh cất bước đuổi theo, đuổi theo xe tải suốt một đường dài…
Không biết đã chạy bao lâu, mãi đến khi không nhìn thấy xe tải nữa mới thôi.
Anh nợ Giang Ngạn Tuyết một cái búng này.
Bạn thời thơ ấu, cũng là đối thủ như nước với lửa, lần thứ hai gặp lại nhau vốn tưởng rằng sẽ ôn nhu trò chuyện, ai mà ngờ được… lại yêu cùng một người, trở thành tình địch anh sống tôi chết.
Mỗi lần nhớ đến chuyện cũ, Lâu Độ có chút bàng hoàng, trong lòng trào ra chút hàm xúc không hiểu được, có chút vị chua không nói thành lời, nhưng lúc nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết, trong lòng lại có chút ấm áp.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâu Độ đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, anh giấu đầu hở đuôi vội vàng ho một tiếng, lần nữa khôi phục nét mặt lạnh lùng: “Về phòng ngủ đi, nữa đêm có nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng để ý tới.”
Lâu Độ lớn hơn Giang Ngạn Tuyết hai tuổi, lúc còn nhỏ anh thường lấy thân phân học lớn hơn 2 lớp để hất hàm vênh mặt sai khiến Giang Ngạn Tuyết, hiện tại lại lấy danh “chức vụ cao cấp trong công ty” mà la hét với Giang Ngạn Tuyết.
Giang Ngạn Tuyết tức giận, lấy đồng hồ ra nhìn một chút, hừ lạnh: “Vậy chúc anh ngày giỗ đầu vui vẻ!”
Nhìn Giang Ngạn Tuyết lên lầu, tiếng chuông 12 giờ đêm vang lên.
Bão tuyết ầm ầm gào thét bên ngoài, ầm ầm đập vào cửa kính, vạn vật chìm trong đêm đen vô tận, mãnh thú mắt đỏ ngầu trốn trong góc tối, nó nhìn chằm chằm con mồi, chỉ đợi thời cơ chín mùi sẽ lao đến xé nát con mồi, uống máu xẻ thịt gặm nhấm xương cốt.
Lâu Độ dựa theo nội dung của tiểu thuyết, sải bước đi lên lầu, chuyển hướng đi về dãy phòng ở sườn tây, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng Sophia.
Dựa theo nguyên tác, là Sophia gϊếŧ chết Arnold. Nếu trò chơi cho Sophia nhiệm vụ gϊếŧ chết anh, vậy thì cho dù Sophia có là cô gái điềm đạm đáng yêu thế nào, chỉ cần cô muốn sống, thì chắc chắn phải động thủ gϊếŧ người.
Mà Lâu Độ, để đảm bảo bản thân sống sót, cũng phải gϊếŧ Sophia trước.
Đây cũng là nguyên nhân Lâu Độ không muốn nói nội dung tiểu thuyết ra, để mọi người biết nguyên nhân, nếu mọi người biết mối quan hệ tầng tầng gϊếŧ chóc này, rất có thể sẽ vì để bảo vệ bản thân mình mà ở trong biệt thự bị bão tuyết vờn quanh này, bắt đầu một cuộc truy sát.
Tự gϊếŧ lẫn nhau đến đoàn diệt, vậy thì quá đúng tâm ý của trò chơi Hoàng Tuyền rồi.
Cái chết của Arnold diễn ra trong khoảng 12 giờ đêm đến 1 giờ sáng, mắt thấy đã qua thời gian, đợi đến 0 giờ 50 phút vẫn không thấy hung thủ đến lấy mạng, Lâu Độ đi đi lại lại trong phòng mình.
Dù sao anh cũng là người chết đầu tiên, điếc không sợ súng, anh dứt khoát đẩy cửa bước ra ngoài, cũng mặc kệ có phạm phải điều cấm kỵ dẫn đến cái chết hay không, anh cầm nến trong tay, nhìn bốn phía tối đen đến mức không nhìn rõ ngón tay của mình.
Một cô hầu gái từ cầu thang bước lên, đi nhanh về phía dãy phòng ở sườn đông.
Ella?
Lâu Độ cẩn thận đi theo vài bước.
Chẳng lẽ cô ta là Andrea?
Lâu Độ nín thở đi theo, anh thổi tắt nến, nương theo ánh trăng lén đi theo cô hầu gái.
Cô hầu gái đứng ở phòng khách chung ở sườn đông, cô ta nhìn quanh giống như muốn tìm cái gì đó. Cuối cùng, ánh mắt cô ta chăm chăm nhìn về một căn phòng, từng bước đi về phía đó.
Lẽ nào là phòng của Giang Ngạn Tuyết?
Hai giây ngắn ngủi, đầu Lâu Độ muốn nổ tung, anh ngàn lần không nghĩ ra được, vì sao cô ta lại đi về phía phòng của Giang Ngạn Tuyết? Vì sao không có người nào, hoặc con quỷ nào đến gϊếŧ Arnold là anh?
Dưới tình thế cấp bách Lâu Độ nhìn chăm chú, ánh trăng trắng ngà xuyên qua tầng mây, lạnh lùng thê lương chiếu lên người cô hầu gái.
Lòng ngực Lâu Độ chấn động!
Không còn thấy bóng dáng cô ta nữa!
Không xong rồi, chẳng lẽ…
***
Giang Ngạn Tuyết cũng không trở về phòng, cậu đi về phía phòng khách chung ở sườn tây, vừa lúc bắt gặp Sophia mở cửa đi ra khỏi phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Giang Ngạn Tuyết trầm xuống, trong mắt lộ rõ âm khí. Mặt Sophia biến sắc, suýt chút nữa sợ hãi kêu: “Giang tiên sinh”, ba chữ này đến đầu môi lại nuốt ngược trở vào, cô ấy sợ bản thân gọi ra xưng hô này sẽ phạm vào cấm kỵ dẫn đến cái chết.
“Kayle tiên sinh.” Sophia run rẩy gọi: “Tôi còn tưởng là quỷ, làm tôi sợ muốn chết.”
Giang Ngạn Tuyết không đổi sắc mặt nói: “Cô Sophia, có rảnh nói chuyện chút không?”
Bề ngoài của Giang Ngạn Tuyết có lực sát thương rất lớn, gương mặt như tranh vẽ, làn da như ngọc, môi đỏ, giọng nói dễ nghe, âm lực ấm áp như suối nước nóng.
Một chàng trai đẹp đẽ ôn nhu như vậy, vừa nhìn liền thấy không liên quan đến thành phần xấu xa, là một người rất đáng tin cậy.
Sophia buông lỏng cảnh giác, nhìn trái ngó phải không có ai liền đẩy cửa phòng của mình ra: “Vào trong ngồi đi.”