Editor: Ngô Vân
Ánh nắng chói chang thiêu đốt con đường nhựa, mùi nhựa đường hoà lẫn với mùi máu tanh nồng nặc kí©h thí©ɧ các giác quan đang dần mờ mịt của Giang Ngạn Tuyết.
Người qua đường người thì cảm thán, người thì cầm điện thoại chụp ảnh, người thì gọi xe cứu thương trong vô thức. Tất cả âm thanh đều biến mất cùng với nhiệt độ cơ thể của Giang Ngạn Tuyết. Cậu cảm nhận được cái lạnh thấu xương, đây là triệu chứng của một người sắp lìa xa trần thế.
Theo thống kê, hàng năm nước ta có hơn 100.000 người chết vì tai nạn giao thông, chiếm một phần năm tổng số trên toàn thế giới.
Giang Ngạn Tuyết vô cùng "vinh hạnh" được đóng góp vào dữ liệu thống kê.
Theo thống kê, hàng năm nước ta có tới hơn 70.000 người chết bởi các vụ gϊếŧ người.
Giang Ngạn Tuyết cũng rất "vinh dự" được đóng góp thêm vào số liệu.
Có bốn loại động cơ gϊếŧ người: Vì yêu sinh hận, báo thù, tham tài và ngộ sát.
Tất nhiên có cả kẻ tâm thần biếи ŧɦái, gϊếŧ người bừa bãi nữa.
Giang Ngạn Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống thọ và chết tại nhà, dù sao thì với nghề nghiệp của cậu, không chắc một ngày nào đó ra ngoài sẽ bị ám sát, sau đó sẽ cống hiến vào số liệu người chết hàng năm của cả nước.
Nghĩ lại mình sống 22 năm trên đời cậu vẫn là một con cẩu độc thân không gây hại cho ai, vậy mà hôm nay lại gặp phải tình cảnh bị kẻ thù lái xe đâm chết trên đường…
Ha ha ha!
Tiếng "loảng xoảng loảng xoảng" ngày càng rõ ràng khiến Giang Ngạn Tuyết rất đau đầu, cậu cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, giống như có mấy trăm cân đá đè lên người vậy, ép cậu gần như ngạt thở.
Loại cảm giác như mình bị đè ép ở giữa hai bức tường này chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi.
Giang Ngạn Tuyết đột nhiên mở mắt ra, hơi thở dồn dập, hít lấy hít để không khí xung quanh.
Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh mạnh mẽ thổi vào từ cửa sổ khiến Giang Ngạn Tuyết không khống chế được rùng mình một cái.
Các giác quan được khôi phục đã phóng đại hoàn cảnh xung quanh lên rất nhiều lần khiến Giang Ngạn Tuyết sững sờ.
…Cậu đang ngồi trên một chiếc tàu hỏa đang di chuyển.
Chính xác mà nói, đây là một chiếc tàu hoả màu đỏ tươi chạy bằng động cơ hơi nước. Loại xe cổ này chỉ có thể nhìn thấy ở trường quay, hơn nữa tất cả cũng chỉ là mô hình, không thể nào chạy được.
Bên trong toa tàu cực kỳ xa hoa, giống như một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, trên mặt đất trải thảm Ba Tư, trên cửa sổ treo rèm gấm, nội thất bên trong toa có ghế sô pha được chế tác từ *gỗ gụ, ngồi lên vô cùng thoải mái dễ chịu.
*Gỗ gụ còn có một số tên gọi địa phương như gụ hương, gõ sương, gụ lau… là cây thân gỗ thuộc họ Đậu, ngày nay được liệt kê vào dòng gỗ quý hiếm, có giá trị kinh tế cao.
Trên toa tàu này nơi nơi đều toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy, chiếc bình Mạn Châu Sa Hoa đặt trên chiếc bàn vuông làm từ gỗ gụ trông vô cùng bắt mắt.
Hoa bỉ ngạn có màu đỏ như máu sinh trưởng ở nơi Hoàng Tuyền địa ngục, xinh đẹp kiều diễm, tượng trưng cho cái chết.
…Sao lại thế này?
Giang Ngạn Tuyết mông lung chớp mắt một cái, không phải cậu bị đâm chết do tai nạn giao thông rồi sao?
Đúng lúc này, giọng một người đàn ông tức giận gầm lên: "Chúng mày là ai? Đây là trò chơi chỉnh người sao? Hay là cái show truyền hình thực tế quy mô lớn gì? Tao cảnh cáo chúng mày đừng có mà giả thần giả quỷ, cẩn thận ông đây cho một phát súng bắn chết chúng mày đấy!"
Giang Ngạn Tuyết hơi giật mình, cậu đứng lên quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy, thì ra trong tàu hoả còn có người khác, do cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên nên không phát hiện ra.
Những người này muôn hình muôn vẻ, có già có trẻ, từ bác gái đã qua 50 tuổi cho tới đứa trẻ mới vừa tròn một tháng tuổi, bọn họ người thì ngồi người thì đứng, vẻ mặt người thì tức giận người thì hoảng sợ.
Giang Ngạn Tuyết nhìn lướt qua, đại khái có khoảng mười mấy người, từ quần áo, cách trang điểm và khí chất trên người bọn họ có thể thấy, ở đây có đủ cả *ba tôn giáo và chín lưu phái, hơn nữa trong tay người đàn ông nổi giận vừa rồi còn có súng!
*Ba tôn giáo gồm Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo. Chín lưu phái gồm Nho gia, Đạo gia, m Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia và Nông gia.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn kết hợp với hình xăm con báo trước ngực và hai cánh tay, vòng cổ vàng, mái tóc nhuộm màu vàng và tay cầm súng đã cho thấy hắn chắc chắn không phải là người tốt!
Trước mắt không rõ tình hình như thế nào nên Giang Ngạn Tuyết chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nghe xong những lời nói táo bạo của người đàn ông này, bác gái trung niên đã ngoài năm mươi tuổi kia cũng tức giận, đập bàn một cái hung dữ nói: "Làm cái quái gì vậy, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho con trai của tôi nữa đấy! Nếu các người vẫn không nói gì tôi sẽ báo cảnh sát!"
Cùng lúc đó, một giọng nữ máy móc vang lên ở chiếc loa phía trên:
[Nhân sinh như một chuyến tàu, có người lên xe cũng có người phải xuống xe, hoan nghênh các vị khách ngồi trên tàu Hoàng Tuyền.]
[Tàu hoả đã đến trạm phía trước - trạm "Ám Dạ Du Hồn", các hành khách xuống trạm "Ám Dạ Du Hồn" xin hãy mang theo đồng đội và vũ khí, chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi xuống xe.]
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi một cô gái có dáng vẻ như một học sinh: "Không phải tôi đã chết rồi sao? Vì sao lại ở chỗ này?"
Một người khác cũng chậm chạp phản ứng lại: "Đúng vậy, hiện tại tôi còn sống hay đã chết?"
Đột nhiên, cánh cửa nối giữa các toa liên tiếp bị mở ra, một bé gái khoảng mười tuổi đi đến. Cô bé mặc một bộ âu phục xinh đẹp, mái tóc vừa đen vừa thẳng dài ngang lưng, đầu đội mũ làm việc, trong tay cầm một cái máy giống như máy chơi game.
Cô bé lớn lên vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn trong veo như nước, sáng như ngọc lưu ly, gương mặt tinh xảo tràn đầy collagen, tựa như một con búp bê phương Tây xinh đẹp, giọng nói non nớt và mềm mại chỉ thuộc về đứa trẻ: "Tôi là nhân viên tàu số 1101, xin các vị khách hãy lấy vé tàu ra, cảm ơn đã phối hợp."
Mọi người quay qua nhìn nhau, tất cả đều bị những tình huống liên tiếp trước mắt làm cho mờ mịt.
Vẫn là người đàn ông bạo gan ở tình huống vừa rồi phản ứng kịp thời, hắn một cước đá ngã ghế sô pha lăn lông lốc, thô lỗ chỉ tay vào cô bé loli hỏi: "Con nhóc chết tiệt kia, bố mẹ của mày ở đâu hả?"
Cô bé loli ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, vươn tay nói: "Tiên sinh, vé tàu, cảm ơn."
"Vé tàu con mẹ mày!" Người đàn ông bạo gan không thể nhịn được nữa, lên đạn súng, nhắm nòng súng tối đen như mực vào đầu cô bé: "Đây rốt cuộc là nơi nào! Cái gì mà tàu hoả Hoàng Tuyền, cái gì mà "Ám Dạ Du Hồn", nghĩ có thể dọa được ông đây à?"
Bé gái không sợ bị uy hϊếp một chút nào, bình tĩnh nhã nhặn nói: "Tàu Hoàng Tuyền đi xuyên qua địa ngục, "Ám Dạ Du Hồn" chỉ là một trò chơi nho nhỏ, các vị khách ở đây đều là người đã chết, nếu còn muốn sống thì hãy ngoan ngoãn tham gia trò chơi Hoàng Tuyền, thắng có thể sống lại, còn thua cũng không bị lỗ cái gì."
Khuôn mặt tinh xảo của cô bé đang yêu nở một nụ cười xán lạn: "Chỉ là hơi thảm một chút thôi, óc và thịt nát bét bay tứ tung, còn lại chân tay thì bị cụt."
Sắc mặt mọi người trắng bệch, nghe xong cả người phát hoảng.
Giang Ngạn Tuyết ngồi tại chỗ không nói chuyện, cậu loáng thoáng có dự cảm không lành.
"Mẹ nó! Mày đang dọa ông đây đúng không? Ông đây chính là trợ lý của hội XX đấy!" Người đàn ông bạo gan sẽ không bởi vì cô bé là một đứa trẻ mà nương tay, đấu võ mồm xong lập tức liền bóp cò súng, chỉ nghe một tiếng "đoàng" vang lên, viên đạn bay xuyên qua huyệt thái dương của cô bé, máu tươi trộn lẫn với óc màu trắng ngà phun ra ngoài, bắn tung toé lên ô cửa sổ làm bằng thủy tinh.
Vẻ mặt mọi người hoảng sợ tột độ, kêu gào thảm thiết ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Thân thể cô bé mềm nhũn, ngửa đầu ngã xuống bên cạnh chân Giang Ngạn Tuyết.
Đáy lòng Giang Ngạn Tuyết hơi hoảng, đang muốn đứng dậy tiến lên thì cánh cửa làm bằng gỗ gụ lại bị đẩy ra một lần nữa, lại có một cô bé đi đến, từ trang phục đến ngoại hình, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, mỗi cử chỉ mỗi hành động của cô bé này đều giống cô bé bị một viên đạn bắn vỡ đầu vừa rồi kia y như đúc.
Người đàn ông bạo gan trừng mắt to hết cỡ: "Là song sinh à?"
"Tôi là nhân viên tàu số 1102." Cô bé khom lưng khiêng cô bé đã chết từ trên mặt đất lên, rõ ràng là chiều cao và dáng người tương tự nhau, nhưng cô bé lại khiêng cô bé kia lên dễ như trở bàn tay, sau đó ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ cơ thể của cô bé kia bị nổ tung, máu tươi và thịt vụn bắn đầy lên cửa sổ tàu, từng màn từng màn sương máu bị vứt lại ở phía sau đoàn tàu đang chạy.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đây không phải là đóng phim điện ảnh, cũng không phải là phim bom tấn có hiệu ứng đặc biệt mà đây là sự thật xảy ra ngay trước mắt, máu thịt bay tứ tung là thật, mùi máu tươi nồng đậm cũng là thật... Dường như sợ có người hoa mắt không thấy rõ, nhân viên tàu tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của người đàn ông bạo gan đang há mồm trợn mắt, ném cả người hắn ra khỏi tàu.
Theo lẽ thường thì người đàn ông bạo gan hẳn sẽ bị nổ người mà chết.
"Trò chơi Hoàng Tuyền bắt buộc phải chơi, những người chơi tuyệt đối không nên mơ tưởng đến việc nhảy tàu." Nhân viên tàu tốt tính đưa ra lời nhắc nhở ấm áp, đối mặt với đám người bị dọa sợ mất mật, cô bé bình tĩnh ung dung đi tới trước mặt Giang Ngạn Tuyết: "Xin hãy lấy vé tàu ra.”
Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết tối sầm lại, cậu nhìn người nhân bản nhân viên tàu thật thật ảo ảo, vô thức đút tay vào túi áo, bất ngờ sờ trúng một tấm thẻ.
Không đợi Giang Ngạn Tuyết thấy rõ xem đó là cái gì, nhân viên tàu đã nhanh tay lẹ mắt giật lấy, cắm thẻ vào "máy chơi game", sau khi thao tác đơn giản thì trả lại cho Giang Ngạn Tuyết. Cô bé chớp chớp mắt, làm như có chuyện muốn nói nhưng lại bởi vì cố kỵ điều gì đó mà nuốt trở về, chỉ nói: "Giang tiên sinh, chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.”
Giang Ngạn Tuyết bừng tỉnh.
Chẳng lẽ trong tấm vé tàu không biết từ đâu xuất hiện này có thông tin cá nhân?
Cậu cẩn thận nhìn kỹ, cái gọi là vé tàu là một tấm thẻ màu bạc cực mỏng, mặt trước viết:
[Trạm xuất phát – Ám Dạ Du Hồn]
[Khởi hành lúc 20:00 ngày 09 tháng 09 năm 20XX]
Cậu lại nhìn mặt sau của vé tàu, có một đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, sờ lên có cảm giác lồi lõm, hoa Bỉ Ngạn có màu trong suốt, cứ như đang chờ đợi ai đó đến nhuộm nó thành màu đỏ của máu vậy.
Dưới sự hoảng sợ, mọi người miễn cưỡng kéo về chút thần trí cuối cùng, nhao nhao trông bầu vẽ gáo*, lật túi xách, móc túi quần, cuối cùng cũng vượt qua được khâu soát vé.
*Trông bầu vẽ gáo: ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.
Nhân viên tàu thân thiện nhắc nhở: "Xin hãy bảo quản vé tàu cẩn thận, mất rồi sẽ không cấp lại, nếu bị mất thì tự gánh chịu hậu quả."
Tất cả mọi người đều bị dọa thành chim cút, Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có phải chỉ cần qua trò chơi này là có thể trở về không?"
Nhân viên tàu nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ: "Vấn đề này, chờ ngài qua trò chơi đã rồi nói tiếp.”
Cũng đúng.
Giang Ngạn Tuyết ngồi thẳng người, cùng lúc đó, giọng nói máy móc lạnh lẽo từ loa phát thanh truyền đến lần thứ hai: [Đã đến nhà ga Ám Dạ Du Hồn, chúc các vị khách xuống xe tai ương trùng trùng, chết nơi đất khách!]
Tàu hoả đột nhiên phanh gấp mà không hề có dấu hiệu báo trước, cả toa tàu cũng theo đó mà rung lắc dữ dội, mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, ngã nháo nhào ngay tại chỗ.
Cửa tàu mở rộng, đã duy trì được nửa phút, không phải do bọn họ không xuống, mà chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt luân phiên nhau, bảy màu rực rỡ lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt, nhìn lại lần nữa, cảnh tượng xung quanh chợt có sự thay đổi lớn, Giang Ngạn Tuyết đứng ở hành lang trống trải.
[Leng keng~]
Giọng nói giống nhân viên tàu loli vang lên trong không trung: [Chào mừng bạn đến với trò chơi Hoàng Tuyền – Ám Dạ Du Hồn.]
[Địa điểm trò chơi: trường học.
Điều kiện thông qua: sống sót trong 12 giờ.
Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???
Phúc lợi trò chơi: Người ở gần bạn nhất trước khi chết sẽ tự động bị trói định với linh hồn của bạn, trở thành đồng đội sống chết có nhau.
Thông tin của đồng đội đã được lưu trữ trong vé của bạn, xin hãy chú ý kiểm tra và xác nhận.]
Quả nhiên đây là trò chơi sinh tồn vô cùng chân thật.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, chủ nghĩa duy vật luôn khắc sâu trong tư tưởng của Giang Ngạn Tuyết lại bị nghiền áp thành một đống nát vụn nhão nhoét.
Cũng may có thể hợp tác thành một đội, hai người phối hợp với nhau một cách chặt chẽ, có thể coi là dễ chịu hơn một mình đơn thương độc mã.
Về phần đối phương là cao thủ yểm trợ hay là đồng đội heo thì…
Một luồng ánh sáng trắng bay ra từ vé xe, ở giữa không trung dần xuất hiện một màn hình mờ ảo.
[Đồng đội: Lâu Độ
Địa điểm: Ký túc xá học sinh
Chú thích: Đồng đội là người duy nhất bạn có thể buông bỏ phòng bị và tin tưởng họ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ cần một người sống sót, hai người đều có thể thông qua.
Mau hội hợp cùng đồng đội của bạn nhanh một chút, cùng nhau khám phá những điều bí ẩn và hưởng thụ trò chơi này đi!]
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Cùng tên à?
Dòng họ Lâu vốn không hề dễ gặp, huống chi là người ở khoảng cách gần nhất trước khi chết…
Cái tên Lâu Độ này chính là đối thủ một mất một còn của Giang Ngạn Tuyết thời tiểu học, sau mười hai năm gặp lại lại ngang nhiên trở thành tình địch sau đó một xe đâm chết cậu…
Đi du lịch, vui chơi, cầu phúc cầu lợi?
Mày mẹ nó lừa tao à?
[Leng keng ~]
[Người chơi Giang Ngạn Tuyết, nhiệm vụ ẩn được lựa chọn cho bạn đã mở ra: Phản bội đồng đội của ngài.]