Chương 6: Giò heo kho

Dịch+Edit: Giangmin

Hai người mỗi người uống một cốc nước, Bạch Dũng đem những đồ mua về sắp xếp tốt, nhìn chồng giấy vàng, "tiểu Hạ, chỗ giấy vàng này có thể kiếm được tiền sao? " Bây giờ ông ấy mới nghi hoặc.Bạch Hạ đang ngồi trên chiếu chà chà bắp chân, sáng nay đi bộ hơn mười dặm, bây giờ chân của cô vô cùng đau nhức.

Bạch Dũng cũng đau lòng cho cô, đặt giấy vàng xuống: "Lần sau đừng đi nữa, đường xa như thế. "

"Cha con không sao, nghỉ một lúc là được rồi, lần sau vẫn còn phải đi mua giấy vàng nữa. " Bạch Hạ cầm lấy một tờ giấy vàng, là một tờ giấy hình vuông dài rộng khoảng một mét, cô trải tờ giấy lên bàn bát giác ở gian nhà chính, lại lấy kéo cắt tờ giấy thành nhiều hình vuông nhỏ có kích cỡ giống nhau.

Hai tay Bạch Hạ qua lại gấp vài cái, qua một lúc, một đĩnh vàng nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của Bạch Hạ.

Bạch Dũng kinh ngạc, "bé ngoan, cái đầu óc này của con gái nhà chúng ta là lớn lên như thế nào vậy, sao lại thông mình thế chứ! "

Bạch chỉ chỉ cái đầu của cô "trời sinh đó, hi. "

Bạch Dũng cũng cười ngây ngô, "Giống ta. " Lại nói, "cha ra ruộng nhìn một chút, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. " Nói xong liền vác theo cái cuốc đi ra ngoài.

Bạch Hạ lắc đầu, người cha này của cô thật sự là nhàn rỗi một chút cũng không chịu được.

Bạch Hạ lấy lại giấy vàng vào tay, lại lấy giò heo đã mua hôm nay ra, làm sạch hết lông ở bên trên, chuẩn bị làm món giò heo kho.

Bạch Hạ nhóm lửa, cho vào nồi hai gáo nước, cắt giò heo thành từng khúc nhỏ, cho vào nồi nước trần qua cùng với hành lá và ba lát gừng, sau khi nước sôi thì vớt ra cho vào nước lạnh.

Lấy ra một cái nồi khác có dầu, cho hành lá cắt đoạn và gừng vào để tạo mùi thơm, cho giò heo vào nồi đảo. Sau đó cho vào một thìa tương đậu mà bà Phương làm, thêm chút nước tương để tạo màu, cho vào một chút đường trắng, thêm chút rượu vừa mua vào để khử mùi sau đó cho nước vào ngập chân giò. Tương đậu bà Phương làm đã mặn rồi nên không cần cho thêm muối, đậy nắp nồi lên rồi cho thêm hai cây củi vào bếp.

Trong phòng bà Phương có một cái bếp lò dùng để đun nước, bếp lò khi đốt lên thì nhiều khói. Bạch Hạ chuyển bếp lò ra ngoài sân, lấy lửa đốt bếp lò, sau đó mang nồi giò heo đặt lên đó ninh.

Bạch Hạ đi rửa sạch nồi, cắt thịt ba chỉ thành từng miếng mỏng, cho vào nồi dùng lửa nhỏ rồi chiên cho ra mỡ. Tiếp theo cho vào đó ớt khô đã cắt nhỏ và củ kiệu dại rồi cho lửa lớn hơn, đảo nhanh tay, cho vào nồi một thìa muối rồi múc ra đĩa.

Sau đó đánh một quả trứng vịt hoang, làm một bát canh trứng hành, hành lá trôi dạt trồng trứng nhìn rất đẹp mắt.

Bạch Hạ dùng đũa chọc chọc giò heo, nếu đũa xuyên qua được, chứng tỏ giò heo đã được ninh nhừ rồi, Bạch Hạ bận rộn rút củi ra, chỉ dùng lửa nhỏ để ninh.

Bạch Hạ cởi bỏ tạp dề, đi ra phía sau rửa mặt. Quay lại vừa mới bày bát đũa lên bàn, thì liền nghe thấy tiếng của Bạch Cẩm Thành: "Nhị tỷ, tỷ lại làm món gì ngon à. "Lời vừa dứt, đã thấy nhóc con xuất hiện ở trong phòng bếp. Bạch Cẩm Thành đã ở trong ruộng cả một buổi sáng, mặt nhỏ bị phơi nắng đến đỏ lừ, trên mặt vẫn còn dính chút bùn, "Đệ cái con khỉ bùn này, mau đi rửa ráy đi, Nhị tỷ làm thịt cho đệ ăn. " Nói xong liền dắt Cẩm Thành đi ra sân sau cẩn thận rửa sạch sẽ.

Đợi cả nhà đều đã ngồi hết xuống bàn ăn rồi, Bạch Hạ bưng nồi để lên bàn, vừa mở nắp nồi ra liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Bạch Hạ trước tiên gắp cho ông bà nội mỗi người một miếng giò heo, Bạch Hạ không dùng nước đường để nấu, giò heo có màu vàng đậm.

Giò heo ninh kĩ nên rất mềm, Bạch lão đầu dùng đũa gắp da heo lên liền bị rơi, lại thử một miếng, vào miệng liền trôi, "Ồ~, vị mặn thơm, béo mà không ngấy. "

Bà Phương nhìn ông một cái, "Cái lão đầu chết tiệt này, sách cũng chưa đọc qua còn treo túi sách lên*. "

*Câu này ý chỉ người thích giả vờ á mọi người.Lại nói với mọi người, "Nhanh ăn đi, đừng để ý cái lão già xấu xa này nữa, đáng thương cho cháu trai của ta sắp bị thèm đến khóc rồi. "

Mọi người nhìn ánh mắt nước mắt lưng tròng của Cẩm Thành, còn liếʍ liếʍ khoé môi, một bộ dáng thèm phát khóc, đều bị chọc đến vui vẻ.

Bạch Hạ lại đi lấy rượu, đưa cho Bạch lão đầu và cha cô, hai người uống rượu ăn cơm, vô cùng mãn nguyện.

Đợi ăn cơm xong, cả gia đình ngồi ở gian nhà chính nghỉ ngơi. Bạch Dũng lấy thỏi bạc đã thu được ra, "Hôm nay vận may tốt, mới bắt đầu bán được mười cân, được một trăm bảy mươi tám văn, số còn lại đều được Trương quản gia của nhà Kim địa chủ mua hết rồi, đưa cho hai lạng bạc, trừ đi tiền mua đồ, tổng cộng tiêu hết bà trăm tám mươi văn, đây là bạc còn lại. "

Mọi người đều rất là kinh hỷ, không ngờ lại bán được nhiều tiền như vậy, bà Phương nhận lấy ngân lượng, lại đem ra một trăm văn đưa cho Bạch Hạ, "Chỗ nấm thông này là do tiểu Hạ tìm được, tất nhiên là phải có thưởng rồi. "Bạch Hạ vô cùng vui vẻ, ôm lấy bà Phương rồi khen ngợi một chàng: "Bà nội của cháu chính là bà nội tốt nhất trên đời. " Bà Phương cười tươi như hoa, "Cháu gái của bà cũng là đứa cháu gái tốt nhất trên đời. "

Cả nhà nhìn hai người khen ngợi lẫn nhau mà buồn cười, Cẩm Thành không muốn bị lãng quên liền chén vào giữa hai người, "Cẩm Thành cũng là cháu trai tốt nhất nhất. "

Bà Phương chạm vào mũi cậu một cái buồn cười nói: "Đúng đúng đúng, còn có đại ca con, mấy đứa đều là tốt nhất trên thế giới. "

Cẩm Trạch xấu hổ cười cười, Bạch Hạ nhìn mọi người trong nhà, trong lòng mềm nhũn.

Lúc cô ngủ trưa xong, những người khác trong nhà đều đã ra ruộng rồi, chỉ còn lại Cẩm Thành vẫn còn đang ngủ. Bạch Hạ chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài, lấy giấy vàng ra nhà chính, cắt thành từng hình vuông to nhỏ khác nhau.

Bạch Hạ cắt giấy xong, quay về phòng nhẹ nhàng gọi Cẩm Thành dậy, thằng nhóc ngủ rất ngon, lật người lại ngủ tiếp.

"Cẩm Thành, Nhị tỷ phải đi tìm đồ ngon rồi, nếu không dậy nữa thì Nhị tỷ sẽ không đưa đệ đi đâu đó. " Bạch Hạ dụ dỗ nói.

Cẩm Thành rất có tiềm năng trở thành một người đam mê ăn uống, vừa nghe đến đồ ngon liền lật người tỉnh dậy, mắt còn chưa mở ra, miệng đã nói: "Đệ dậy rồi, nhị tỷ không được để đệ ở đây đâu. "

Bạch Hạ thấy liền buồn cười, lấy cái khăn quá cho cậu rửa mặt, lại chỉnh quần áo cậu cho gọn gàng, hai người vác cuốc cõng sọt đi ra ngoài.

Hôm qua đã đi hái nấm thông rồi, chắc phải đợi mấy ngày nữa thì đợt nấm thông tiếp theo mới mọc lên. Trong thôn có một rừng tre, bây giờ đang là thời điểm măng mùa xuân phát triển, Bạch Hạ dự định đào chút măng tre về ăn.

Măng mùa xuân rất nhiều, lớn nhanh, thay đổi theo từng ngày. Nhân lúc còn non đào nhiều một chút, ăn không hết có thể phơi khô để đến mùa đông ăn.

Rừng tre ở phía Đông của thôn, phải đi qua hết cả thôn. Vì bây giờ đang là mùa xuân bận rộn, nên người ở trong thôn ít, chỉ có vài đứa trẻ vui chơi cười đùa.

Nhìn thấy Bạch Hạ cà Cẩm Thành đi qua đều mỉm cười chào hỏi.

Người trong thời đều không giàu có, những giá đình có nhà ngói như nhà Bạch Hạ cũng chỉ có hai nhà. Một là nhà trưởng thôn, một nhà khác là bởi vì con trai làm kế toán ở trong huyện, kiếm được ít tiền, quay về xây cho bố mẹ ba gian phòng lợp ngói.

Phần lớn các gia đình khác đều là nhà gạch nung, còn có vài căn nhà tranh đổ nát.

Hai người đi hết thôn rồi đi lên rúi từ một còn đường nhỏ đầu Đông. Rừng tre này rất là lớn, bất kể là mưa rơi hay gió thổi thì rừng tre này vẫn xanh um tươi tốt. Đi vào rừng tre này Bạch Hạ đột nhiên nhớ lại Lý Bạch có câu thơ: Lục trúc nhập u kính, thanh la phất hành y.

Măng mùa xuân trong rừng rất nhiều, có vài cây măng tre còn cáo hơn cả người. Bạch Hạ đi ở trong rừng, chuyên tâm đào măng nhỏ, măng yếu, măng cong, lúc đào thì cẩn thận từng li từng tí để tránh làm hỏng măng.

___

Mọi người thích đoạn số ghi hẳn số ra hay là ghi chữ như chương này vậy. Cmt cho mình biết với nha.

Hôm qua bão to quá, nhưng hình như đó chỗ mình ở kín quá hay sao mà không cảm nhận được gì.