Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cháu Gái Tôi Khỏi Bệnh, Phần Mộ Tổ Tiên Nhà Tôi Bốc Khói Rồi

Chương 1: Xuyên vào Bạch gia

Chương Tiếp »
Dịch+Edit: Giangmin.

Hoàng đế cuối cùng của triều đại trước là kẻ vô năng, ông ta yêu thích những hạ thần tiểu nhân, gian thần vô lại, đàn áp bách tính. Trời giáng xuống thiên tai, một đạo sấm sét xé đôi bầu trời, mưa to không ngừng, liên tiếp bảy ngày bảy đêm, cả thiên hạ trong nháy mắt trở thành biển nước mênh mông. Xác chết khắp nơi, hoàn cảnh hoang tàn, bách tính lâm vào cảnh khốn cùng, kêu than phẫn nộ, bách tính khắp nơi cùng nhau nổi dậy bắt đầu cuộc chiến tranh kéo dài mười năm. Cho đến năm năm trước Tư Mã Thị chém đầu vị hoàng đế cuối cùng ở trước cửa Thái An Cung, lập nên vương triều Đại Khánh, bắt đầu vương triều mới, rất nhiều nơi hoang tàn đã được phục hồi.

Thôn Hành Sơn thuộc huyện Phúc Điền, trấn Đại Hành, lưng dựa núi Đại Hành. Núi Đại Hành thật ra là một dãy núi, trải dài ngàn dặm, chỉ nhìn bằng mắt một cái thì không thể thấy hết được, thôn Hành Sơn được đặt ở dưới chân núi Đại Hành.

Bạch Hạ đứng ở trước cửa nhà nhìn về núi Đại Hành xa xa, núi Đại Hành vào sáng sớm mây mù dày đặc, đỉnh núi ở giữa tầng mây như ẩn như hiện, ở nơi xa có tiếng gà nhà ai đang kinh sợ và tiếng chó sủa có chút phấn khích truyền tới, lại là chó nhà ai đang đuổi gà rồi.

Bạch Hạ thụ lại ánh mắt, hai tháng trước nguyên chủ Bạch Hạ bởi vì cái lạnh cuối xuân mà sinh bệnh, người làm công hiện đại Bạch Hạ xuyên đến, trở thành Bạch Hạ cháu gái lớn của Bạch gia thôn Hành Sơn. Người đứng đầu Bạch gia Bạch Thiên Tâm vợ Phương Quế Hoa, sinh ba trai một gái.

Con trai cả Bạch Dũng, vợ là Hạ Tú Hồng sinh hai trai một gái, lần lượt là Bạch Cẩm Trạch 14 tuổi, Bạch Hạ 12 tuổi và Bạch Cẩm Thành 5 tuổi.

Con trai thứ hai Bạch Mãnh, vợ là Hồ Lan Hương sinh một trai một gái, lần lượt là Bạch Cẩm Bình* 6 tuổi và Bạch Vũ 2 tuổi.

Con trai thứ ba Bạch Cường, vợ là Vân Trúc kết hôn ba năm sinh một con trai, Bạch Cẩm Tịch 2 tuổi.

Con gái lớn Bạch Cẩm Bình* gả cho Ngô Trường Bách ở Bát Lí Câu.

*Bạch Cẩm Bình con của con thứ hai là chữ Bình này 平, còn Bạch Cẩm Bình con gái lớn là chữ Bình này 萍, hai chữ khác nhau nhưng dịch ra thì lại giống nhau nên không phải mình nhầm đâu nhé.

Vào lúc Bạch Hạ bị bệnh, trừ Bạch Cẩm Bình đã gả đến Bách Lí Câu vài năm không về nhà mẹ đẻ ra thì người còn lại của Bạch gia cô đều đã gặp qua rồi, là một gia đình rất hài hoà.

Bạch lão đầu đã phân gia vào một năm sau khi còn trai nhỏ thành gia, cây lớn phân nhánh, người lớn phân gia, lúc Bạch lão đầu còn trẻ từng cùng người khác đi bán hàng, đã thấy quá rất nhiều gia đình anh em trong gia đình tranh giành lẫn nhau, vì vậy vô cùng quyết đoán mà phân gia sau khi bà đứa con trai đều thành gia.

Lúc Bạch lão đầu còn trẻ cùng người ta đi khắp nơi buôn bán kiếm được chút tiền, sau khi trở về ông đã xây năm căn nhà lợp ngói, sau khi hai đứa con trai phân gia lại xây thêm ba căn có cả sân. Ba đứa con trai mỗi đứa được phân bốn mẫu ruộng và một vùng đất trên núi, mười năm trở lại đây thế đạo hỗn loạn, số tiền mà Bạch lão đầu tích cóp được cũng không còn lại bao nhiêu. Mỗi nhà được phân cho 3 lượng bạc, vô cùng cao hứng mà phân gia rồi.

Nhà Bạch Hạ bây giờ là một nhà bảy người sống cùng nhau, hai tháng trước Bạch Hạ sinh bệnh đã tiêu hết tiền trong nhà rồi, bây giờ mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn. Sáng sớm mỗi người một bát cháo loãng với ít dưa chua, nói thật, cho dù ít vận động đến đâu thì qua nửa buổi thôi cũng đã đói rồi. Bụng kêu ùng ục ùng ục, Bạch Hạ dường như cảm thấy dạ dày mình đang có thắt lại, càng không cần nói đến Bạch lão đầu bọn họ còn phải làm việc nữa.

Bạch lão đầu bọn họ sau khi ăn xong đã xuống ruộng làm việc rồi, bây giờ là tháng tư phải cày đất cho thật tốt, người có thế xuống ruộng trong nhà thêm vào Bạch Cẩm Trạch tiểu tử mới lớn cũng chính là năm người. Thêm hai vợ chồng Bạch lão đầu tự giữ lại ruộng, trong nhà tổng cộng có sáu mẫu ruộng. Ở cái thời đại tất cả đều phải dựa vào sức người này thì ít nhất cũng phải mất một tuần mới xong được.

Sau khi Bạch Hạ rửa bát xong, xách giỏ tre và dắt em trai Bạch Cẩm Thành ra ngoài.

"Nhị tỷ, chúng ta đi đâu vậy." Cẩm Thành cắn đầu ngón tay hỏi.

"Tiểu đệ, nhị tỷ đã nói là không được cắn tay rồi mà, vi khuẩn trên tay nhiều, cắn tay nhiều sẽ dễ sinh bệnh." Bạch Hạ lấy tay của Cẩm Thành ra, dùng khăn lau sạch, có lẽ là bởi vì ăn không đủ no đi. Cẩm Thành nhỏ đã hình thành thói quen xấu là cắn đầu ngón tay.

Bạch Cẩm Thành không biết vi khuẩn là gì, nhưng cậu biết sinh bệnh là phải tiêu tiền. Ngày trước nhị tỷ bị bệnh, trong nhà mời thầy thuốc đến xem bệnh, thầy thuốc nói nghe theo số mệnh. Nương và bà nội khóc mỗi ngày, may mà nhị tỷ tỉnh lại rồi, sau đó lại uống rất nhiều thuốc, tiền trong nhà đều tiêu sạch rồi. Tối hôm qua cậu còn nghe thấy cha nương thở dài vì tiền trong hòm trống rỗng.

"Trong nhà đã hết tiền rồi, sau này đệ sẽ không cắn tay nữa đâu." Cẩm Thành nói một cách ngoan ngoãn.

Bạch Hạ nghe lời nói của cậu liền mềm lòng, người nhà Bạch gia chính là như vậy, yêu thương hoà thuận, khiến cho Bạch Hạ cảm thấy như mình cũng thuộc về thời không xa lạ này.

Nhà Bạch Hạ ở đầu phía Tây của thôn, Bạch lão đầu ban đầu kiếm tiền trở về liền mua một mảnh đất lớn ở phía Tây của thôn. Nghĩ dù có phân gia cũng có thể để cho ba anh em ở cùng một chỗ. Người ở phía Tây rất ít, trừ ba sân nhà Bạch gia ra thì cũng chỉ có năm nhà nữa.

Bạch Hạ đi từ trong nhà ra liền hướng phía Tây mà đi, sau đó đi vào sâu núi.

Theo như trong kí ức, ở sau núi có một rừng thông. Tối qua có trận mưa nhỏ, trong không khí vẫn tràn ngập hơi nước, cây cỏ ở ven đường phủ đầy sương. Bây giờ đang là trước tiết Thanh Minh, đang là lúc phát triển của nấm thông.

Nấm thông lấy lá thông làm chất dinh dưỡng, cho nên nơi nào có cây thông thì nơi đó có nấm thông.

Tìm nấm thông rất dễ, ở chỗ lá thông có phồng lên thì chứng tỏ bên dưới có nấm thông.

Bạch Hạ nhìn kĩ, khoá chặt một chỗ, đi qua đó nhẹ nhàng phủi lá thông đi, lộ ra cái ô nhỏ vàng cam ở bên trong. Bạch Hạ mỉm cười, chính là mày rồi, vươn tay hái xuống.

"Wow, nhị tỷ thật là lợi hại!" Cẩm Thành hưng phấn nhảy lên, "Tỷ tỷ của Nhị Mao mỗi ngày lên núi hái nấm cũng không tìm được nhiều như vậy."

Nhị Mao gọi là Bạch Cẩm Mậu, là cháu trai của ông ba Bạch Hạ, lớn hơn Cẩm Thành vài tháng.

Tỷ tỷ của Nhị Mao gọi là Bạch Miêu, trong ấn tượng của Bạch Hạ là một cô nương vô cùng chịu khó.

Bạch Miêu lớn hơn Bạch Hạ một tuổi, là chuyên gia hái nấm ở trong thôn.

Nấm thông thường là một tổ một tổ mọc lên cùng nhau, tối quá vừa mưa một trận, nấm đều trồi lên rồi. Vì vậy chỗ nấm này vô cùng nhiều, hai người hái đầy giỏ tre rồi mà vẫn còn rất nhiều chưa hái.

Cuối cùng hai người quyết định, trước tiên mang giỏ tre về đã sau đó đổi cái sọt lớn hơn tới.

Bạch Hạ phủ lên nấm thông một lớp lá thông, rồi mới dẫn theo Cẩm Thành về nhà.

Lúc hai người trở về đi đường cũng có chút gấp gáp, về đến nhà thì phơi nấm ở dưới nắng. Lúc hai người hái nấm rất cẩn thận, nhặt sạch cỏ dại ở trên nấm rồi mới bỏ vào giỏ tre.

Bây giờ đã là nửa buổi rồi, mặt trời cao cao treo giữa không trung, phơi nấm thông dưới ánh nắng. Sau khi phơi khô thì vào mùa đông cũng có thể ăn.

Hai người đã đổi sang một cái sọt to hơn, còn cầm theo giỏ tre tiếp tục chạy lên núi.

Đợi lúc hai người hái hết chỗ nấm thông này thì cũng đã là giữa trưa rồi. Bạch Hạ không biết xem thời gian, nhưng mặt trời ở chính giữa chắc là 12 giờ, bây giờ khoảng cách của mặt trời sợ với chính giữa vẫn còn một chút, chắc có lẽ là hơn 11 giờ. Hai người vẫn như cũ mà rải lá thông vào sọt, vui vẻ xuống núi.

Lần này xuống núi hai người không có gấp nữa, Cẩm Thành rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, Bạch Hạ sợ cậu mệt. Cô tìm chỗ râm mát, vừa hay có một tảng đá dưới một gốc cây lớn, hai người ngồi ở đó nghỉ chân.

Bạch Hạ dùng tay quạt quạt, nhìn bốn phía, đột nhiên cả người bất động, chỗ kia không phải là dương xỉ sao. "Cẩm Thành, một lát nhị tỷ làm cho đệ một món ngon, đệ ngồi đây đợi nhé."

Cẩm Thành thấy Bạch Hạ hái là dương xỉ, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: "Không phải là dương xỉ sao, đắng chết đi được, có gì ngon chứ."

Bạch Hạ cầm lấy giỏ tre, hai tay chỉnh tề như đi đánh trận, dương xỉ lúc này căng mọng, chính là lúc để ăn dương xỉ. Chỗ dương xỉ này rất nhiều, chỉ một lúc mà đã hái đầy giỏ tre.

Hai chị em nghỉ ngơi đủ rồi, lên đường về nhà, lại ở dưới chân núi nhổ một ít củ kiệu dại về. Củ kiệu dại xào với nấm thông và dương xỉ vừa mới hái, hương vị thật sự tuyệt rồi.
Chương Tiếp »