Bị câm công (Trì Hạc)x trước nuông chiều sau chán nản tiểu thiếu gia (Tống Gia Dương)
Cuộc đời của Trì Hạc từ đầu đến cuối đều đen tối. Hắn không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày có người đột nhập vào thế giới của hắn mang theo cái nắng ấm áp cùng nhiệt độ như thiêu đốt ấy.
Hắn cẩn thận giữ lấy tia sáng này, dùng toàn bộ ôn nhu tỉ mỉ của mình nuôi dưỡng,chỉ mong rằng tia sáng này có thể ở bên hắn lâu hơn một chút. Nhưng hắn quên mất rằng mặt trời luôn luôn lặn và sẽ không có ai thực sự vì hắn mà sẵn sàng ở lại, kể cả Tống Gia Dương.
"Đương nhiên là tôi đang lừa dối anh. Làm sao tôi có thể yêu con trai của hung thủ? Tất cả đều là vì trả thù, một chút tôi cũng không bao giờ thấy anh xứng với tôi.”
Hóa ra Tống Gia Dương đã chuộc hắn ra là để đẩy hắn xuống vực sâu hơn. ——— Khi gặp lại nhau đã là năm năm sau, tiểu thiếu gia ngày xưa cao cao tại thượng, co ro trong thùng rác ven đường vào mùa đông, cả người quần áo mong manh đã bạc từ lâu.
Một cuộc hội ngộ đầy bất ngờ, Trì Hạc im lặng nhìn bóng dáng chật vật một hồi lâu, cho đến khi đối phương cuối cùng cũng phát hiện ra hắn.
Đôi mắt xám đó chợt sáng lên, sau đó cậu lao đầu về phía hắn, dung đôi bàn tay bẩn thỉu ôm chặt lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào cuối cùng cũng thốt nên lời: “Trì Hạc… tôi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh.”
"Xin lỗi, tôi nghĩ cậu nhận nhầm người rồi."
đuổi phu / cứu chuộc / công hậu kỳ biết nói chuyện / đoàn tụ / chua xót cẩu huyết văn học.