Chương 3

"Tút —— Tút —— Tút ——"

Chưa đầy mười giây sau tiếng chuông chờ, cuộc gọi của Ôn Dĩ Nặc bị cúp máy.

Ôn Dĩ Nặc không những không tức giận mà trên mặt còn hiện lên một nụ cười nhạt, kiên trì gọi lại lần thứ hai.

Lần này, vẫn bị cúp máy.

Đầu ngón tay trắng bệch của thanh niên lướt nhẹ trên màn hình điện thoại nứt vỡ, khẽ thở dài, lẩm bẩm một câu "Quả nhiên là vậy", rồi lại bấm số đã bị cúp máy hai lần.

Lần này chuông đổ đến nửa phút, chủ nhân của số điện thoại mới chịu bắt máy.

Trước cả giọng nói của con người là những âm thanh hỗn tạp, náo nhiệt và vui vẻ.

Một giọng nam trung niên thiếu kiên nhẫn vang lên từ phía bên kia điện thoại: "Ôn Dĩ Nặc, mày lại muốn gì nữa?"

"Từ năm mười sáu tuổi tìm mày về đến giờ, mày đã gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, làm mất mặt nhà họ Cố bao nhiêu lần rồi? Bây giờ còn mặt mũi nào mà gọi điện cho tao?"

Sắc mặt Ôn Dĩ Nặc hơi thay đổi, bàn tay buông thõng bên người siết chặt đến mức móng tay ghim vào da thịt, rỉ máu, cậu phải cố gắng lắm mới có thể kìm nén cơn đau thấu tim gan, giữ cho giọng nói bình tĩnh như thường:

"Ba, hôm nay con được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu giai đoạn muộn rồi."

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng thở ngày càng nặng nhọc xen lẫn với tiếng ồn ào, náo nhiệt.

Sau một hồi lâu im lặng, tiếng ồn ào xung quanh dần biến mất, tiếng quát tháo giận dữ của người đàn ông trung niên truyền qua điện thoại, có thể khiến người ta điếc tai:

"Ôn Dĩ Nặc! Mày muốn phá hoại cái nhà này đến mức nào mới vừa lòng?!"

"Tiểu Nhiên bị mày đẩy ngã cầu thang, phải nằm viện gần một tháng trời đã chọn cách tha thứ cho mày rồi, mày còn mặt mũi nào mà phá hỏng sinh nhật của nó?"

Ngoại trừ bàn tay siết chặt hơn, nét mặt và giọng điệu của Ôn Dĩ Nặc vẫn điềm tĩnh không một gợn sóng:

"Ba cho rằng... con đang nói dối."

Nghe giọng điệu bình tĩnh của cậu, người đàn ông trung niên cười khẩy một tiếng, dù cách điện thoại vẫn có thể nghe rõ ràng:

"Là nói dối hay là thật, chẳng lẽ mày không tự biết sao?"

"Con tự biết..." Ôn Dĩ Nặc lẩm bẩm nhắc lại, cười nhẹ đáp, "Đúng vậy, con rất rõ."

"Ba, đây là lần cuối cùng con gọi ba như vậy."

"À, tiện thể thông báo cho ba một tiếng, con sẽ về nhà ở một thời gian."

Người đàn ông trung niên sốt sắng: "Ôn Dĩ Nặc mày muốn làm gì! Tiểu Nhiên..."

Ôn Dĩ Nặc mặt không cảm xúc, cúp máy.

Cơn gió lạnh buốt thổi qua gò má, cậu đưa tay lên quệt nhẹ, đầu ngón tay dính một lớp sương trắng.

"Tôi đã phá hoại gia đình này..." Ôn Dĩ Nặc nhìn lớp sương trắng đang dần tan ra, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa bệnh tật hiện lên nụ cười tự giễu và mỉa mai, "Vậy thì là do tôi phá hoại đi."

Cậu đã phải chịu đựng quá nhiều lời vu khống và chửi rủa, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

Dù sao... cũng là lần cuối cùng rồi.