Để đảm bảo cốt truyện diễn ra bình thường, mỗi ngày tôi đều cho hắn ăn tiên quả, dược thiện, không thiếu bữa nào.
Thậm chí tôi còn thường xuyên ném hắn vào hồ ngưng hoa, một thánh địa chữa thương, cho hắn ngâm mình.
So với kịch bản gốc, nơi hắn bị tra tấn đến mức máu me be bét, thương tích đầy mình, ăn không đủ no, thì giờ hắn còn quá sung sướиɠ.
Nhưng trong kịch bản ban đầu, hắn vẫn có thể hồi phục, tại sao giờ lại không được?
Tôi nghĩ mãi cũng không ra.
Liền vào phòng luyện dược, lấy một đống tiên đan và thuốc bổ, rồi ép hắn ăn.
Khi ngửi thấy mùi thuốc, sắc mặt Lạc Vân Thanh lập tức thay đổi:
"Thẩm Kiều Kiều, ngươi có biết mình đang làm gì không?!"
Hắn nhất định nghĩ rằng tôi đang đầu độc hắn.
Ừ, cứ nghĩ thế đi.
Tôi nắm lấy vòng cổ, kéo hắn quỳ xuống trước mặt mình.
Rồi cầm lấy một nắm thuốc bổ, tống thẳng vào miệng hắn.
"Biết chứ."
"Mỗi ngày ngươi giả vờ thanh cao trước mặt ta, khiến ta phát bực, uống thuốc cho tỉnh táo lại đi!"
Tôi cố tình đe dọa:
"Thuốc này chỉ có ta mới có thể giải. Dám chạy trốn là ngươi toi mạng!"
Lạc Vân Thanh biểu cảm kỳ lạ:
"Ngươi biết chỉ có ngươi mới giải được thuốc này?"
Vừa nói dứt câu, tôi đã tống thêm một nắm thuốc vào miệng hắn:
"Chứ còn gì nữa? Lắm lời làm gì, uống đi!"
Lạc Vân Thanh nuốt liên tục mấy viên, ánh mắt trở nên hung hãn, nhìn tôi chằm chằm đầy thú tính.
Chắc hắn chỉ muốn xé xác tôi ra.
Có lẽ thuốc này quá bổ, sắc mặt hắn lập tức ửng đỏ, cả người nóng lên.
Tôi vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi để hắn tự điều tức.
Nhưng đột nhiên, cái đuôi của hắn quấn lấy chân tôi, kéo tôi ngã nhào xuống giường.
Tôi tức giận quát:
"Lạc tiểu cẩu, ngươi định làm gì? Tính làm phản hay gì!"
Lạc Vân Thanh làm ngơ, thân hình nóng bỏng áp sát vào lưng tôi, năm ngón tay dài của hắn đan vào kẽ tay tôi, mười ngón giao nhau.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng nói trầm khàn, gợi cảm vang lên:
"Vừa nãy rõ ràng ngươi nói sẽ giải thuốc cho ta..."
"Bây giờ còn định chạy đi đâu?"
Ta ngốc thật.
Giải dược gì chứ? Rõ ràng chẳng có độc nào ở đây, thì làm sao lại có giải dược?
Ta cố gắng giãy giụa:
“Đừng nói bậy! Chuyện này liên quan gì tới ta?”
“Lạc tiểu cẩu! Ta ra lệnh cho ngươi lập tức buông ta ra!”
Lạc Vân Thanh ghì sát vào người ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không, ta sẽ không buông!”
Ta bắt đầu sợ, lỡ hắn thực sự cắn chết ta thì sao?
.........