Chương 5

Giấc ngủ của tôi không được ngon.

Nửa đêm, tôi bị ác mộng đè nặng.

Trong mơ, một con quái vật khổng lồ đang đè lên người tôi, khiến tôi không thể cử động.

Con quái vật đó thè lưỡi liếʍ khắp người tôi, rồi há miệng cắn tôi.

Nó muốn ăn thịt tôi!

Trước khi bị nuốt chửng, tôi chợt tỉnh giấc.

Khi rửa mặt, tôi soi gương và bất ngờ phát hiện trên cổ mình có nhiều vết đỏ nhỏ li ti.

Lúc đó mới nhận ra, hóa ra đêm qua bị muỗi cắn khắp người.

Tôi lập tức nổi giận đùng đùng.

Tôi kéo mạnh cái vòng cổ của Lạc Vân Thanh, gằn giọng:

"Ngươi không phải có tâm pháp hộ thể, xà trùng không thể làm hại sao?"

"Vậy tối qua sao không giúp ta tránh muỗi? Để ta bị cắn khắp người như thế này!"

Lạc Vân Thanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào những dấu vết trên cổ tôi, ánh mắt rực sáng.

Chắc chắn hắn đang hận tôi đến chết.

Cứ hận đi, hận đi.

Tôi là vậy đấy, chẳng bao giờ chịu lý lẽ, chỉ biết gây sự vô cớ!

Tôi quyết định làm căng hơn.

Mấy món trái cây tiên và thuốc bổ mang đến hôm nay, tôi nếm một miếng rồi đẩy cho Lạc Vân Thanh.

Là con gái của một gia tộc yêu quái quyền quý, cuộc sống hàng ngày của tôi xa hoa, giàu có.

Thông thường, tôi không bao giờ ăn hết những thứ xa xỉ đó, nên đều đem những gì không thích hoặc không ăn nổi đưa cho Lạc Vân Thanh.

Phần lớn hắn đều không động đậy đến.

Nhưng hôm nay, để trừng phạt và làm hắn ghê tởm, tôi cố tình cắn mỗi thứ một miếng rồi mới đưa cho hắn.

Như thế, hắn sẽ phải chịu đựng việc ăn đồ đã dính nước miếng của tôi.

Lạc Vân Thanh đã bị tôi chọc tức đến mức không còn phản ứng nữa.

Hắn cầm trái cây tiên lên, định cắn.

"Khoan đã!"

Tôi cố tình chỉ vào chỗ mình đã cắn, ra lệnh:

"Ăn từ chỗ này."

Lạc Vân Thanh chỉ còn cách lặng lẽ quay trái cây lại, cắn đúng chỗ tôi đã cắn.

Tôi cười khúc khích hỏi:

"Lạc tiểu cẩu, nước miếng của ta có ngon không?"

Ánh mắt Lạc Vân Thanh tối lại, nhìn chằm chằm vào tôi, giọng khàn khàn:

"… Rất ngọt."

Nghe câu trả lời đó, tự nhiên tôi thấy có gì đó kỳ lạ.

Nhưng lại không thể nói ra được.

.......................

Lạc Vân Thanh hắc hóa gần như hoàn toàn.

Cũng đã đến lúc hắn phải tháo vòng cổ, bỏ trốn.

Theo diễn biến cốt truyện, sau một thời gian dài ngủ đông, hắn đã khôi phục được hơn phân nửa pháp lực.

Hắn sẽ lặng lẽ thăm dò địa hình, rồi tìm cách thoát khỏi sự giam cầm, gây trọng thương cho tôi và bỏ chạy.

Thời điểm diễn ra cốt truyện đã tới, nhưng Lạc Vân Thanh vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Tôi bắt đầu nghi hoặc.

Chẳng lẽ pháp lực của hắn vẫn chưa hồi phục?

Không thể nào.