Chương 2: Nhìn cái gì mà nhìn

Cảm nhận được lực nắm ở cổ chân ngày càng chặt, ta đau đến mức phải đá tay Lạc Vân Thanh ra.

Tức giận quát lên:

"Ngươi làm gì vậy? Ai cho phép ngươi tự tiện chạm vào ta?!"

Ánh mắt u ám của Lạc Vân Thanh nhìn chằm chằm ta, như thể muốn nuốt chửng ta vậy.

Chắc hẳn hắn hận ta đến tận xương tủy.

Haha, ta diễn thật giỏi!

Ta túm lấy cằm hắn, ép buộc hắn ngẩng lên để lộ gương mặt tuyệt đẹp, đủ sức khiến chúng sinh đảo điên.

Lạc Vân Thanh đúng là nam chính hoàn hảo, mỹ mạo, mạnh mẽ, tóc bạc, đôi mắt vàng, ngũ quan tinh tế, khí chất thanh lãnh, cao quý vô song.

Quả thực là tiên phẩm!

Gương mặt tuyệt sắc này, nhìn mãi không chán.

Nhưng, hành hạ nam chính chính là nhiệm vụ hằng ngày của ta.

"Hừ! Nhìn cái gì mà nhìn?"

Ta lạnh lùng đe dọa:

"Còn dám nhìn nữa, tiểu thư này sẽ móc mắt ngươi ra!"

Dù vậy, đôi mắt vàng của Lạc Vân Thanh vẫn không rời khỏi ta, sáng quắc nhìn thẳng.

Nhưng đây là nam chính, ta không thể thật sự móc mắt hắn ra được.

Nếu hắn bị tàn phế, làm sao sau này còn đấu đá với nữ chính?

Dẫu vậy, với tư cách là nữ phản diện ác độc, ta chẳng lẽ không thể trị được hắn sao?

Ta nhếch mép, tay vuốt dọc theo cằm hắn, chạm nhẹ vào gương mặt trắng nõn, rồi lướt đến sau tai hắn.

Sự sỉ nhục này thật quá hoàn hảo.

Khuôn mặt trắng trẻo của Lạc Vân Thanh lập tức đỏ bừng lên, lan tới tận mang tai.

Quả là sự nhục nhã tột cùng!

Lạc Vân Thanh, vốn là một đóa hoa cao lãnh băng thanh ngọc khiết, làm sao chịu nổi chuyện này?

Đúng như dự đoán, hắn hất mạnh tay ta ra, trừng mắt đầy căm phẫn, giọng khàn khàn vang lên lời đe dọa:

"Thẩm Kiều Kiều! Ngươi sẽ phải hối hận!"

Ta ngẩng đầu, không mấy quan tâm:

"Hừ, thật nực cười! Ngươi có thể làm gì ta đây?"

Hắn không muốn ta chạm vào, nhưng ta lại càng muốn chạm vào!

Nghĩ vậy, ta liền đùa nghịch cái đuôi xù của hắn.

Đám lông xù mềm mại quấn quanh eo và lưng hắn, thật dễ chịu khi sờ vào.

Nghĩ đến việc sau này có thể sẽ không còn cơ hội để chơi đùa với chúng nữa, ta chỉ muốn vùi mặt vào đám lông đó và giật mạnh chúng ra khỏi hắn.

Vừa chơi, ta vừa bâng quơ hỏi:

"Ơ, sao ngươi lại có một cái đuôi trơ trụi thế này? Sao nó cứng thế?"

Lạc Vân Thanh đột ngột nắm lấy cổ tay ta, đẩy ra thật mạnh.

Mặt hắn càng đỏ hơn.

Có vẻ hôm nay, màn sỉ nhục đã đủ rồi.

Ta hừ lạnh:

"Ngươi hôm nay thật hư quá, phạt ngươi không được lên giường ngủ!"