Sắc mặt người đàn ông lập tức tối sầm lại: “Cô ấy... trước đó cô ấy đã đồng ý khiêu vũ với tôi rồi.”
Dư Cẩm Tú quay sang nhìn Tần Mộng: “Thật sao?”
Tần Mộng bước đến gần cô, ánh mắt điềm tĩnh thoáng nhìn lướt qua người đàn ông: “Trần tiên sinh, có vẻ chứng hoang tưởng của anh trở nên nghiêm trọng hơn rồi đấy.”
Dư Cẩm Tú khẽ nhếch môi cười, không che giấu sự thích thú của mình. Cô chìa tay về phía Tần Mộng, đối phương lập tức phối hợp nắm lấy tay cô, hai cánh tay kề sát vào nhau. Dư Cẩm Tú cảm nhận được cơ thể mềm mại của Tần Mộng dựa vào người mình.
Chu Bách Tu ôm lấy vợ hắn, khẽ nhắc nhở: “Được rồi, em để hai người họ đi khiêu vũ đi. Đừng quên vẫn còn mấy bàn khách ở phía sau nữa đấy, trễ quá sẽ không kịp khiêu vũ mất.”
Mạc Sênh Sanh bĩu môi gật đầu, cuối cùng cô ta cũng chịu tha cho Dư Cẩm Tú rồi dẫn mọi người đi đến bàn kế tiếp. Phù rể nọ nhìn Dư Cẩm Tú và Tần Mộng bằng ánh mắt sắc lạnh, nhưng anh ta chỉ có thể miễn cưỡng rời đi cùng với những người khác.
Sau khi mọi người đi hết cả rồi, Dư Cẩm Tú quay người lại, cô lịch sự mời Tần Mộng khiêu vũ với mình lần nữa một cách chính thức và trang trọng hơn. Tần Mộng cười, nắm lấy tay cô, cả hai tay trong tay với nhau, chân thành bước về phía sân khấu.
“Chậc, đúng là phải thừa nhận rằng...” Người đàn ông mập ngồi cùng bàn với Dư Cẩm Tú thì thầm tai vào tai người bên cạnh: “Cặp đôi này trông đẹp quá chừng.”
Quả thật, khi hai người vừa xuất hiện, đám đông đang khiêu vũ lập tức tự động lùi ra, để lại một khoảng trống trên sân khấu. Đa số ánh mắt trong hội trường đều nhìn về phía họ.
Dư Cẩm Tú cao hơn Tần Mộng nửa cái đầu nên khi khiêu vũ cô phải hơi cúi xuống để có thể nhìn vào mắt đối phương. Càng nhìn Tần Mộng, Dư Cẩm Tú càng khó giữ bình tĩnh. Tay cô đặt hờ trên eo Tần Mộng mãi mà không biết nên để đâu cho đúng.
“Cô đang lo lắng sao?” Tần Mộng đột ngột lên tiếng, giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng.
Dư Cẩm Tú mỉm cười: “Lộ rõ lắm à?”
Tần Mộng không trả lời, chỉ hơi nhắm mắt, để mặc cho bản thân hòa vào điệu nhảy mờ ảo.
Dư Cẩm Tú chợt cảm thấy bối rối, cô siết chặt tay, dẫn dắt cơ thể của Tần Mộng áp sát vào mình theo từng động tác vũ đạo chính xác. Cô nghiêng đầu lại gần cổ Tần Mộng, định nói gì đó vào tai cô ấy, nhưng thay vào đó, cô bất ngờ ngửi thấy mùi hoa Ngọc Lan rất nhạt.
Dư Cẩm Tú bất chợt nhớ tới một tình tiết mà mình đã nghe lỏm được – trong tiệc cưới nhà Chu, thời kỳ động dục của Tần Mộng sẽ đột ngột đến sớm...
Tiếng nhạc du dương vang lên, Tần Mộng ở trong lòng Dư Cẩm Tú, cả hai đi dạo một vòng chung với nhau.
Tần Mộng không quen đi giày cao gót, đôi chân của cô ấy vốn đã thon dài, lúc cả hai dừng lại, cô ấy bị mất thăng bằng, cũng may Dư Cẩm Tú kịp thời đè sau lưng nên cô ấy mới không bị ngã.
Váy phù dâu màu bạc Tần Mộng đang mặc là kiểu hở lưng, mái tóc dài được Tần Mộng vén lên hết, Dư Cẩm Tú cứ như vậy bất ngờ vuốt nhẹ qua làn da nhẵn nhụi của cô ấy.
Đầu ngón tay ấm áp của Dư Cẩm Tú cùng với làn da mát mẻ của Tần Mộng hình thành sự đối lập rõ ràng, Tần Mộng cúi đầu, nhỏ giọng nói “Cám ơn”.
Giống như bị bỏng, Dư Cẩm Tú vột rút tay về, vài giây sau cô mới ôm eo Tần Mộng lại lần nữa.
Hương hoa càng nồng hơn, Dư Cẩm Tú bèn uyển chuyển nhắc nhở: “Cô có ngửi thấy mùi hoa ngọc lan không?”
Tần Mộng sửng sốt, cô ấy khó hiểu nhìn cô.
Nếu đào sâu về chủ đề riêng tư này sẽ biến cuộc đối thoại thành những câu bông đùa quấy rối tìиɧ ɖu͙©, giống với việc kéo người ta lại rồi hỏi “Cô sắp động dục rồi phải không?”
Vì vậy Dư Cẩm Tú dời mắt và không nói nữa, cô chỉ dẫn dắt Tần Mộng tiếp tục khiêu vũ.
Kỹ thuật khiêu vũ của Tần Mộng không tốt cho lắm, nhưng tay chân cô ấy rất mềm mại, lúc bàn tay của cô ấy chạm vào lòng Dư Cẩm Tú, cô hay có ảo giác mình đang ôm một đám mây mềm mại, xinh đẹp. Khúc nhạc kết thúc, rõ ràng không vận động gì nhiều, nhưng trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.