Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cẩm Lý Xuyên Thư Thành Pháo Hôi Tra A

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô ta nhìn Dư Cẩm Tú, ánh mắt trêu chọc và hơi oán trách: "Chắc em không biết đâu, cái cô bạn gái cũ tên Văn Văn của em từng là bạn cùng bàn với chị, cô ấy đã buồn bã suốt cả tháng sau khi chia tay với em đấy. May mà giờ cô ấy đang ở nước ngoài nên không thể về dự tiệc cưới, nếu không nhìn thấy em thì không chừng cô ấy lại đau khổ thêm lần nữa."

Nếu là nguyên chủ của Dư Cẩm Tú, có lẽ cô sẽ đắc chí vì những "thành tích vĩ đại" của mình trong quá khứ. Nhưng hiện tại, người đang phải đối diện với sự thật này là Dư Cẩm Tú của hiện tại. Cô bất giác ngước mặt nhìn lên, rồi đột nhiên chạm phải ánh mắt dò xét của Tần Mộng. Sự quẫn bách tràn ngập trong lòng cô, khiến cô muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi ngay lập tức.

Chu Bách Tu thấy bầu không khí đang căng thẳng, hắn lập tức đứng ra hòa giải: "Thôi nào, chuyện đã qua lâu rồi mà."

Hắn nâng ly rượu, bước tới trước mặt Dư Cẩm Tú, mỉm cười nói: "Thôi thì, hôm nay cô cả nhà họ Dư nên uống thêm vài ly, coi như kỷ niệm cho tuổi thanh xuân đã qua của em và Sênh Sanh nhé."

Dư Cẩm Tú vừa nghĩ lát nữa phải tìm ai đó lái xe hộ mình, vừa nhận lấy ly rượu: “Vậy…”

Cô chưa kịp nói hết câu, Mạc Sênh Sanh đã đè tay cô lại. Cô dâu mới trang điểm tinh xảo đang nhìn cô với ánh mắt sắc bén: “Một ly rượu không đủ để kỷ niệm đâu, đúng không?” Cô ta xoay người, cầm lấy chai Mao Đài mới vừa mở trong tay một phù dâu: “Ít nhất phải uống hết chai này mới đủ. Sao nào? Không quá đáng chứ?”

Dư Cẩm Tú cười khổ: “Chị Sênh Sanh, uống hết chai này rồi thì hôm nay em không ra ngoài nổi mất.”

Mạc Sênh Sanh đảo mắt: “Nhưng nếu em không uống, sau này chị phải ăn nói với bạn thân như thế nào đây?”

Chu Bách Tu nắm tay cô ta, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chuyện từ hồi xưa mà, có lẽ Tiểu Kỳ đã quên rồi.”

Mạc Sênh Sanh lườm hắn một cái, nói với giọng châm biếm: “Anh đừng xen vào chuyện của người khác.”

Cô ta quay lại nhìn Dư Cẩm Tú, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đề nghị không quá khó khăn: “Nếu không thì thế này đi, em hãy mời bất kỳ Omega nào ở đây nhảy với em một bài. Nếu đối phương đồng ý thì em có thể không uống chai rượu này. Sao, em thấy thế nào?”

Vừa nói xong, cô ta ngay lập tức quay lại nháy mắt với mấy cô em gái của mình, nhận được những cái gật đầu “Không có vấn đề gì” rất kiên định.

Dư Cẩm Tú ngửa đầu uống cạn ly rượu mà Chu Bách Tu đưa tới. Cảm giác hơi rượu lan tỏa trong cơ thể, cô nới lỏng ống tay áo, bước chân loạng choạng đến bên cạnh Tần Mộng: “Cô Tần Mộng…”

Cô ngập ngừng một chốc, ánh mắt nhìn lướt qua nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của Tần Mộng: “Tôi có thể mời cô... nhảy một bài không?”

Giữa môi và lưỡi Dư Cẩm Tú tỏa ra mùi rượu nồng nàn, cơ thể nóng rực như bị đốt cháy từ bên trong.

Tần Mộng im lặng nhìn cô chừng hai giây, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía nhóm phù rể. Sau đó, cô ấy quay lại nhìn Dư Cẩm Tú, nhẹ giọng đồng ý: “Được.”

Mạc Sênh Sanh nhăn mũi làm nũng, giọng nói của cô ta uyển chuyển, trêu chọc cô ấy: “Tần Mộng à!”

Trong lòng Dư Cẩm Tú thoáng dâng lên chút vui sướиɠ. Cô vừa mới đưa tay ra thì một Alpha trẻ tuổi từ nhóm phù rể bực bội bước tới: “Không được.”

Vừa nói xong, anh ta lập tức nhận ra mình hơi thô lỗ, bèn cứng cổ nói thêm: “Cô Dư à, cô nên chọn người khác. Tần Mộng... Tần Mộng sẽ không từ chối ai, nhưng cô ấy không thể nhảy với cô.”

"Hả?" Dư Cẩm Tú nhìn người đàn ông kia, ánh mắt cô như đang thăm dò và thách thức đối phương.

Không cần phải nói thêm gì nhiều, phản ứng pheromones giữa hai Alpha như một cảnh báo ngầm nhắc nhở cô rằng anh ta đến đây với ý đồ xấu. Nhìn gương mặt với nụ cười giả tạo của anh ta, Dư Cẩm Tú cười lạnh: “Tôi không ngờ anh hiểu rõ ý muốn của cô Tần Mộng hơn cả chính cô ấy đấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »