Chương 57

Sầm Hi nóng giận mất hết lý trí, muốn làm hại đối thủ nhưng lại tự làm tổn thương mình nhiều hơn.

"Cậu chẳng có tí nam tính nào cả!"

"Chuyện này có khác gì q·uấy r·ối t·ình d·ục đâu chứ?!"

"Không phải vậy." Chu Húc Phong ngơ ngác.

Cái mũ này cậu đội lên đầu mình cũng to quá, sao đột nhiên lại biến thành q·uấy r·ối t·ình d·ục rồi?

Chu Húc Phong nhíu mày, phủ nhận: "Tôi không có ——"

"Không được cãi lại!" Sầm Hi mạnh mẽ ngắt lời cậu ta.

Chu Húc Phong: "……"

Thật quá đáng.

Tức điên rồi.

Bị dồn vào đường cùng.

Đúng là quá lố.

*

Quả nhiên, chỉ khi đối mặt với Chu Húc Phong thì phải hung dữ hơn mới được.

Sầm Hi lại một lần nữa cảm thấy lời của Dương An thật đúng là chân lý.

Chỉ cần hung dữ hơn cậu ta, Chu Húc Phong sẽ không cãi lại được gì……

Tuy nhiên, việc đối mặt hung dữ với Chu Húc Phong và việc hung dữ qua lời nói với cậu ta vẫn có chút khác biệt.

Sầm Hi chỉ là trong một phút giây cảm xúc bùng lên, nên giọng cậu to hơn bình thường, nhân tiện cũng không lý lẽ một lần, nhưng khi bình tĩnh lại, vẫn thấy Chu Húc Phong thật đáng sợ.

Cậu dần nhận ra mình đã quá lời, cũng lo lắng Chu Húc Phong sẽ tìm mình gây sự, nên lặng lẽ quan sát cậu ta một hồi.

Thấy không có gì bất thường, Sầm Hi mới thở phào nhẹ nhõm mà yên tâm đi vào toilet.

Trong ký túc xá không có đồ trang điểm nên Sầm Hi phải dùng sữa rửa mặt rửa vài lần mới tẩy sạch lớp che khuyết điểm. thì nốt ruồi mới hiện lên.

Nhưng vì tẩy quá mạnh, nên cả vùng cổ đỏ ửng lên.

Sầm Hi không quan tâm lắm, sau khi tắt vòi nước, Chu Húc Phong vừa lúc bước vào.

Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm và cổ đỏ ửng của Sầm Hi, cậu ta theo bản năng dừng ánh mắt lại vài giây.

Chu Húc Phong còn nhớ Sầm Hi đã nói cậu ta không nam tính, q·uấy r·ối cậu ta, nên cũng không dám nhìn vào cổ Sầm Hi thêm nữa.

Lúc này Sầm Hi cũng sợ cậu ta tìm mình gây chuyện nên cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, cả hai thế mà lại hòa bình được.

Đến 9 giờ rưỡi tối, sau cơn mưa kéo dài, cuối cùng trời cũng tạnh, Chu Húc Phong tắm xong bước ra từ phòng tắm.

Sầm Hi đang ôm iPad vẽ vời linh tinh, đột nhiên có tin nhắn thoại bật ra.

Cậu dừng lại, không vội mở ra xem mà trước tiên kéo rèm giường nhìn ra ngoài.

Chu Húc Phong ở ngay dưới nên cậu không trả lời, chỉ ấn từ chối.

Không lâu sau, Chu Húc Phong hỏi cậu làm sao vậy.

Sầm Hi không trả lời, cho đến khi Chu Húc Phong cầm điện thoại ra ban công, giọng nói điện thoại lại vang lên, cậu mới bấm chuyển được.

Chu Húc Phong gọi cậu là "bảo bối" một tiếng, sau đó hỏi tại sao lúc nãy không nhận điện thoại.

Sầm Hi tùy tiện viện lý do để lừa cậu ta.

Chu Húc Phong ngày nào cũng gọi điện thoại, thật ra chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nói nhăng cuội thôi, Sầm Hi ứng phó vài câu, không sai lệch lắm cũng mất khoảng ba phút.

Hôm nay nói xong, Sầm Hi bảo Chu Húc Phong: "Đến giờ rồi, tôi muốn cúp máy."

Nhưng Chu Húc Phong lại không muốn.

"Cậu hôm nay chẳng nói gì cả."

Nghe giọng điệu này còn kỳ lạ hơn.

Sầm Hi tức giận: "Đó là vì cậu nói suốt mà."

Đầu tiên là hỏi tại sao chụp ảnh nền không phải ký túc xá, Sầm Hi thuận miệng trả lời là chụp ở nhà bạn, sau đó lại tiếp tục nói linh tinh nào là bảo bối thật xinh đẹp, lớn lên sao lại đẹp như thế v.v……

Sầm Hi rất thích được khen, Dương An hay Dung Hòe khen cậu hoặc người qua đường khen cậu, cậu đều rất vui. Nhưng mấy lời này từ miệng Chu Húc Phong nói ra, thật giống như có thêm một tầng ý nghĩa khác, Sầm Hi luôn cảm thấy, Chu Húc Phong nói rất dính, ngữ điệu không đứng đắn, làm cậu thấy đỏ mặt ngượng ngùng, cực kỳ kỳ quái.

Vì vậy cậu chẳng muốn nghe Chu Húc Phong khen mình chút nào.

Sầm Hi nói thêm: "Cậu nói nhiều quá."

"Thật sao?" Chu Húc Phong không chịu thừa nhận: "Không có đâu, tôi chỉ nói vài câu thôi, thế mà thời gian đã hết."

Chu Húc Phong đang giả vờ.

Sầm Hi không chịu quen thói đó: "Tôi cúp máy đây."

"Đừng mà, đợi chút." Chu Húc Phong gọi lại.

"Thời gian ngắn quá."

"Ngắn à?" Sầm Hi nói: "Tôi không thấy vậy."

"Tất nhiên là ngắn." Chu Húc Phong nói: "Vừa mới nghe cậu nói vài câu đã cúp, cả ngày chỉ có ba phút để nói chuyện với cậu."

"Chính cậu đồng ý mà." Sầm Hi nhắc nhở.

Chu Húc Phong: "……"

"Nếu không thì cậu gọi video với tôi đi?" Chu Húc Phong lại nảy ra ý định.

"Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy cậu, bảo bối."

"Không cần." Sầm Hi từ chối.

Chu Húc Phong: "."

"Bảo bối à, cầu xin cậu." Chu Húc Phong mặt dày mày dạn nói.

"Một phút thôi mà."

"Bảo bối, vợ à, ngoan nào, cầu xin cậu."

Sầm Hi: "……"

Cầu xin đủ kiểu, không biết nên chú ý cái nào…… Sầm Hi nằm mơ cũng không ngờ, cậu lại có thể nghe được từ "cầu xin" này từ miệng Chu Húc Phong.

Thật là huyền ảo.

Nhưng cậu sẽ không đồng ý.

Trước đây khi đã trang điểm xong, thay đồ đẹp, cậu còn không đồng ý gọi video với Chu Húc Phong, huống chi là bây giờ.

Hơn nữa còn đang ở ký túc xá với tình huống nguy hiểm như thế.

Sầm Hi lại một lần nữa từ chối thẳng thừng Chu Húc Phong.

Lúc này Chu Húc Phong cũng chịu không nổi, lời hay đã nói hết, cầu xin cũng cầu rồi, mà người yêu vẫn không chịu nhượng bộ.

Cả đời này cậu chưa từng cầu xin ai như thế.

Tức thật.

Chu Húc Phong khó chịu mà lầm bầm.

—— cậu còn nhớ phải che miệng lại, không dám để Khê Khê nghe thấy.

Một lát sau, tự mình dỗ mình, cậu bắt đầu hỏi.

"Tại sao không muốn gọi video với tôi?"

"Tôi đang ở ký túc xá, không tiện." Sầm Hi trong khoảng thời gian này đã học được, chỉ cần là chuyện không tiện, cậu sẽ đổ hết lên người bạn cùng phòng không hợp tính, Chu Húc Phong thật sự ghét cay ghét đắng bạn cùng phòng của cậu.

"Cô ấy không cho cậu gọi video à?" Chu Húc Phong tất nhiên càng khó chịu.

Sầm Hi hừ hai tiếng: "Ừ, cô ấy nói tôi gọi video chắc chắn sẽ làm phiền cô ấy, sẽ x·âm p·h·ạm đến sự riêng tư của cô ấy."

Đến mức này rồi, cậu thật sự mở miệng là có thể nói dối.

Lại còn linh hoạt, nghĩ ra một ý tưởng cực hay: "Cô ấy còn bảo tôi chia tay, nói trong phòng cấm yêu đương."

Chu Húc Phong: "?"

Cái trò này là gì vậy.

Chu Húc Phong như thể không hiểu, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cô ấy còn quản cậu yêu đương à?"

"Lý do đâu."