Chương 44

Như vậy chắc là ổn rồi nhỉ?

Sau khi gửi đi mấy tin nhắn này, Sầm Hi đọc lại hai lần, cảm thấy mình đã nhận lỗi rất chân thành và hy vọng Chu Húc Phong sẽ cảm nhận được.

Sầm Hi lo lắng chờ đợi phản hồi từ cậu ta.

Nhưng lần này, người thường trả lời tin nhắn rất nhanh như Chu Húc Phong, lại phá lệ phải mất khoảng năm phút mới trả lời.

Chu Húc Phong: 【 Cậu cảm thấy chỗ nào không ổn? 】

Khê: 【 Rất nhiều mặt. 】

Chu Húc Phong: 【 Ví dụ như? 】

Khê: 【 Tính cách chẳng hạn. 】

Gửi tin nhắn này xong, Sầm Hi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Chu Húc Phong sẽ tra hỏi kỹ càng, nhắm vào từng khía cạnh của tính cách mà đặt câu hỏi. Cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều. Đáng tiếc là Chu Húc Phong không làm theo dự tính của cậu ta.

Chu Húc Phong: 【 Trả lời chung chung thế. 】

Chu Húc Phong: 【 Vậy nên, cậu nghiêm túc chứ? 】

Giờ phút này Sầm Hi không còn tâm trí để chỉnh sửa cách xưng hô nữa, kiên định mà gõ: 【 Đúng vậy. 】

Chu Húc Phong: 【Ok, hiểu rồi. 】

…… Ừ?

Chu Húc Phong đồng ý sao?

Với mức độ thích của Chu Húc Phong dành cho Khê Khê, Sầm Hi cứ tưởng rằng đây sẽ là một cuộc nói chuyện rất khó khăn, không ngờ Chu Húc Phong lại đồng ý dễ dàng như vậy?!

Quả nhiên, sự chân thành là vũ khí tất sát.

Chu Húc Phong vẫn có thể nói chuyện hợp lý.

Nghĩ đến đây, Sầm Hi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng đè trong lòng cậu cũng được giải tỏa.

Nhưng chưa kịp thở phào hẳn thì…

Giây tiếp theo, điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên không báo trước.

Sầm Hi ngạc nhiên một chút, nhìn thấy là cuộc gọi từ Chu Húc Phong.

Đây, đây là muốn làm gì?

Cậu ta vội vàng cắt cuộc gọi, nhưng sau đó Chu Húc Phong lại gọi lại.

Sầm Hi không biết Chu Húc Phong muốn làm gì, luống cuống mà gõ chữ: 【 Tôi đang học, đừng gọi điện cho tôi. 】

Cuộc gọi dừng lại.

Nhưng tin nhắn tiếp tục đến.

Chu Húc Phong: 【 Khi nào tan học? 】

Chu Húc Phong: 【 Thôi, vậy cậu gửi địa chỉ trường học cho tôi, tôi sẽ đến đón khi cậu tan học. 】

Sầm Hi: “?!”

Hả?!

Sầm Hi hoàn toàn cứng đơ.

Vừa mới không phải đã nói ổn rồi sao, sao tự dưng lại……

Sầm Hi hoảng loạn: 【 Cậu đến đây làm gì? 】

Chu Húc Phong: 【 Bạn gái tôi đòi chia tay, cậu nói tôi nên làm gì? 】

Chu Húc Phong: 【 Khê Khê, chúng ta gặp mặt nói chuyện. 】

Chu Húc Phong: 【 Tôi biết cậu bận, chỉ cần cho tôi mười phút thôi. 】

Làm sao có thể cho cậu mười phút chứ!

Sầm Hi bị Chu Húc Phong dọa đến mức mồ hôi lạnh đổ ra.

Chu Húc Phong: 【 Không muốn nói cho tôi sao? 】

Chu Húc Phong: 【 Đừng lo, tôi sẽ không làm phiền cậu, chỉ muốn gặp mặt để nói rõ ràng, rốt cuộc là chỗ nào không hợp. 】

Chu Húc Phong: 【 Gặp mặt nói chuyện thì nghiêm túc hơn. 】

Sầm Hi không trả lời Chu Húc Phong trong một khoảng thời gian dài, cậu đã hoàn toàn bị sốc.

Chu Húc Phong: 【 Không muốn nói sao? 】

Chu Húc Phong: 【 Không sao, tôi sẽ hỏi Dương An. 】

Khê: 【 Không cần!!! 】

Sầm Hi vội vàng ngăn cản: 【 Cậu đừng hỏi cậu ấy. 】

Chu Húc Phong: 【 Tại sao? Sợ tôi làm gì cậu à? 】

Chu Húc Phong: 【 Đừng lo, tôi sẽ không, tôi chỉ muốn biết lý do thật sự chia tay. 】

Khê: 【 Tôi tan học sẽ gọi lại cho cậu được không? 】

Khê: 【 Chúng ta nói chuyện qua điện thoại. 】

Khê: 【 Còn năm phút nữa là tan học. 】

Chu Húc Phong: 【 Tôi đã xin nghỉ huấn luyện rồi. 】

Sầm Hi: “……”

Chu Húc Phong: 【 Tôi chỉ muốn gặp mặt cậu, nói rõ ràng trực tiếp. 】

Chu Húc Phong: 【 Nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể gặp ở nơi đông người trong trường. 】

Chu Húc Phong: 【 Cậu có thể rủ thêm bạn cùng lớp. 】

Sầm Hi: “……”

Rủ bạn cùng lớp thì không có ích, cậu ta còn muốn gọi cảnh sát đây.

Chu Húc Phong: 【 Khê Khê, tôi thực sự thích cậu rất nhiều. 】

Chu Húc Phong: 【 Hôm qua cậu đồng ý tỏ tình, tôi vui đến cả đêm không ngủ, hôm nay cậu lại muốn chia tay. 】

Chu Húc Phong: 【 Tôi muốn biết lý do thật sự. 】

Giờ phút này, đầu óc Sầm Hi hoàn toàn trống rỗng, cậu không biết nên đối phó thế nào.

Cậu làm sao dám đưa địa chỉ của mình cho Chu Húc Phong được.

Nhưng ngay cả khi cậu không nói, Chu Húc Phong vẫn sẽ hỏi Dương An.

Ngay cả khi Dương An không nói, Chu Húc Phong cũng có cách tự tìm ra.

Nếu Chu Húc Phong tra được trường học của cậu, sau đó phát hiện ra thân phận của cậu……

Không được, tuyệt đối không được.

Giờ cậu phải làm Chu Húc Phong bình tĩnh lại, đúng, làm cậu ta bình tĩnh.

Sầm Hi vội vàng gõ: 【 Cậu đừng đến đây. 】

Khê: 【 Xin lỗi, trước đây tôi nghĩ cậu là một người tệ, nên mới muốn chia tay, giờ tôi biết cậu không phải, cậu đừng đến đây. 】

Chu Húc Phong: 【? 】

Chu Húc Phong: 【 Tệ sao? Tôi á? 】

Khê: 【 Đúng. 】

Giờ Sầm Hi không còn thời gian suy nghĩ, chỉ biết cần phải làm Chu Húc Phong bình tĩnh lại.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cậu ta đến đây.

Sầm Hi hít sâu một hơi: 【 Vì cậu trông rất tuỳ tiện, lại hơi lăng nhăng, giống người tệ bạc. 】

Khê: 【 Vừa gặp đã nói thích tôi không chịu nổi, vừa xác định quan hệ đã gọi tôi là bảo bối, rất thành thạo, giống người tệ bạc. 】

Chu Húc Phong: 【. 】

Chu Húc Phong: 【 Tôi không phải người tệ bạc. 】

Sầm Hi: “……”

Sầm Hi đâu cần quan tâm cậu ta có phải hay không, dù sao đây chỉ là cái cớ.

Khê: 【 Nhưng cậu thực sự rất giống. 】

Sầm Hi dừng lại một chút, như thể nghĩ ra điều gì đó, thử nói: 【 Tôi không muốn yêu đương với người tệ bạc. 】

Khê: 【 Tôi chỉ muốn một mối quan hệ bình thường, khỏe mạnh, cậu quá chú ý đến tôi, trông có vẻ không chung thủy, chúng ta chia tay được không? 】

Chu Húc Phong: 【. 】

Chu Húc Phong: 【 Khê Khê, tôi thực sự thích cậu. Trước khi thích cậu, tôi chưa từng thích ai cả. 】

Chu Húc Phong: 【 Nếu cậu chỉ lo lắng về điều này. 】

Chu Húc Phong nghĩ ngợi.

Nửa phút sau ——

Chu Húc Phong: 【 Kết hôn cũng được, còn có thể thêm điểm cho cậu. 】

Sầm Hi: “?”

Sầm Hi: “……”

Trời ơi, điên rồi!

Sầm Hi hoàn toàn không chịu nổi nữa.