Chương 32

Chu Húc Phong không hề ngước mắt lên mà nhận lấy khăn lông, ánh mắt vẫn dán vào màn hình nói: “Tớ ngồi một lát.”

Tin nhắn gửi đi như thường lệ nhưng không có hồi đáp đã quá quen với Chu Húc Phong rồi. Từ cảm giác mong đợi ban đầu, đến khó chịu, rồi cuối cùng cũng đành chấp nhận. Trong lòng cậu ta không còn chút xao động nào, thậm chí thỉnh thoảng nhận được tin từ Khê Khê cũng đã là một niềm vui lớn.

Cậu ta không để tâm, tắt màn hình rồi bắt đầu dùng khăn lông lau mặt.

“Gần đây cậu nhìn điện thoại khá thường xuyên nhỉ.”

Có người ngồi xuống ghế bên cạnh, Chu Húc Phong nhấc mí mắt lên, thấy đó là Kỳ Nguyên Tùy.

Kỳ Nguyên Tùy vừa bước ra từ phòng nghỉ, thay đồ xong. Cậu ta mặc quần dài và một chiếc áo sơ mi tay áo xắn lên đến khuỷu để lộ đường gân xanh. So với các vận động viên khác cao lớn và cứng cáp, Kỳ Nguyên Tùy trông có vẻ nhã nhặn hơn một chút.

Mặc dù cậu ta có gương mặt điển trai và sắc nét, ngoại hình thiên về vẻ trưởng thành và mạnh mẽ, không liên quan lắm đến sự nhã nhặn, nhưng lại toát lên vẻ ấm áp, dịu dàng.

Trước đây, có một bài báo thể thao đã từng nhận xét rằng Kỳ Nguyên Tùy trông giống như một quý công tử bước ra từ bức tranh thủy mặc.

Đúng là nhận xét đó không sai vì ai tham gia thể thao, hầu hết đều có xuất thân không tồi.

Nghe nói Kỳ Nguyên Tùy xuất thân từ một gia đình có truyền thống học thuật, cha mẹ là giảng viên đại học, ông nội là một họa sĩ quốc họa nổi tiếng. Ấy vậy mà cậu ta lại theo đuổi thể thao.

“Đang đợi tin nhắn à?” Kỳ Nguyên Tùy có vẻ đang tìm chuyện để nói với Chu Húc Phong, rồi hỏi thêm một câu.

Chu Húc Phong: “Ừ.”

Kỳ Nguyên Tùy khẽ đáp “À.”

“Tớ nghe nói hoa khôi của khoa vũ đạo…” Kỳ Nguyên Tùy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Hình như cô ấy đã tỏ tình với cậu, hai người đang hẹn hò à?” Khi nghe cậu ta nói với thì Chu Húc Phong gần như lập tức thay đổi thái độ.

Chỉ có những người đang yêu mới thường xuyên kiểm tra điện thoại như cậu ta, như thể đang chờ đợi tin nhắn từ ai đó suốt nửa tháng qua.

Nghĩ đến khoảng thời gian Chu Húc Phong khác thường, Kỳ Nguyên Tùy đoán rằng hoa khôi đã thành công tỏ tình và họ đang yêu nhau, nên cậu ta mới như vậy.

Nhưng Chu Húc Phong lại phủ nhận: “Không.”

“À?”

Có chút ngạc nhiên, Kỳ Nguyên Tùy nhướng mày: “Không hẹn hò à… Vậy người cậu đang quan tâm không phải là hoa khôi.”

Chu Húc Phong: “Không phải.”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.

“Cậu đã từng theo đuổi cô gái nào chưa?” Chu Húc Phong tựa lưng vào tường, ngồi lười nhác. Cậu ta nhìn bể bơi trong suốt trước mặt, như thể tiện miệng hỏi.

Lúc này, bể bơi đã không còn ai, hầu hết mọi người đã vào phòng nghỉ để tắm rửa và thay đồ, chuẩn bị về ký túc xá sau bữa tối. Hai bên hồ bơi chỉ còn vài người lác đác đi lại.

Nhưng hai người họ lại giống như kẻ ngoài lề, vẫn ngồi ở đó.

“Chưa.” Kỳ Nguyên Tùy trả lời.

Nói xong, cậu ta nghiêng đầu, đùa cợt: “Nhìn cậu thế này, có phải là không theo đuổi thành công không?”

“Đúng vậy.” Chu Húc Phong không cảm thấy mất mặt, hiếm khi nói thêm vài câu với Kỳ Nguyên Tùy: “Không kịp tỏ tình, cô ấy đã từ chối tớ rồi, cũng chẳng để ý gì đến tớ.”

“?” Kỳ Nguyên Tùy nghe vậy ngạc nhiên.

Cậu ta thật sự bất ngờ: “Lại có người từ chối cậu sao?”

Kỳ Nguyên Tùy nghĩ rằng với ngoại hình của Chu Húc Phong, chỉ có người khác theo đuổi cậu ta thôi. Thậm chí trong các trận đấu, Chu Húc Phong còn có một nhóm fan nữ. Tại hiện trường trận đấu, người ta xôn xao bàn tán về chuyện này, bề ngoài là phê phán, nhưng thực chất là ganh tị.

Sau khi Chu Húc Phong giành chức vô địch, hiện tượng này càng rõ ràng hơn, trên mạng tràn ngập những lời gọi “chồng ơi,” lượng fan tăng lên cả chục ngàn chỉ sau một đêm.

Trong mắt Kỳ Nguyên Tùy, điều duy nhất khiến Chu Húc Phong thiếu sót có lẽ là tính cách quá lạnh lùng. Nhưng là thiên chi kiêu tử thì khác phàm nhân cũng bình thường thôi.

Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyên Tùy cảm thấy buồn cười, môi khẽ cong lên.

“Bị từ chối là chuyện bình thường thôi mà.” Giọng Chu Húc Phong nhạt nhẽo: “Cô ấy thích học hành, muốn thi cao học, tạm thời không có hứng thú yêu đương.”

Kỳ Nguyên Tùy: “?”

Kỳ Nguyên Tùy: “……”

“Thôi.” Không còn gì để nói với Kỳ Nguyên Tùy.

Cậu ta chẳng bao giờ nói về chuyện yêu đương, còn không bằng Quý Lâm.

Chu Húc Phong ngừng câu chuyện, định đi tắm rồi về.

Vừa đứng lên thì Giọng Kỳ Nguyên Tùy lại vang lên: “Tuy chưa từng theo đuổi cô gái nào, nhưng tớ đã thấy người khác theo đuổi. Đơn giản là làm những gì người ta thích, rồi cùng bàn luận về những chủ đề mà cô ấy quan tâm, tự nhiên cô ấy sẽ đáp lại cậu.”

“?”

Chu Húc Phong dừng bước: “Chiều lòng người ta?”

Nhưng ngay sau đó cậu ta nhíu mày thật chặt. Nói thì dễ, nhưng làm sao cậu ta biết Khê Khê thích gì.

Khê Khê hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với cậu ta còn Dương An lại kín miệng đến mức không thể khai thác, Chu Húc Phong muốn hiểu cũng không biết từ đâu mà hiểu, hơn nửa tháng quen biết, hai người nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay, chỉ vài câu đó, cậu ta đọc đi đọc lại cũng thuộc lòng rồi ——

Chu Húc Phong đột nhiên nghĩ ra hôm qua Khê Khê có nói rằng cô ấy đang xem phim kinh dị. Chẳng lẽ cô ấy thích phim kinh dị?

Chu Húc Phong nhìn về phía Kỳ Nguyên Tùy.

Kỳ Nguyên Tùy: “Ừ?”

“Cảm ơn.” Chu Húc Phong nói: “Cậu muốn tớ giúp chuyện gì, Sầm Hi à?”

“Đúng vậy.” Kỳ Nguyên Tùy thừa nhận: “Tớ thích cậu ấy.”

Chu Húc Phong: “.”

Cậu ta đoán đúng thật.

Từ lần trước khi Kỳ Nguyên Tùy đột nhiên ngồi cạnh và nói chuyện về Sầm Hi, Chu Húc Phong đã mơ hồ có linh cảm như vậy. Nhưng cậu ta không ngờ rằng Kỳ Nguyên Tùy lại thẳng thắn thừa nhận như thế.

Ngôi trường này thật nhiều g·ay mà lại đều thích Sầm Hi.

Chỉ tiếc là… “Tớ không biết nhiều về Sầm Hi.” Chu Húc Phong mím môi, nói với Kỳ Nguyên Tùy: “Cậu ấy sợ tớ, hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với tớ, chúng tớ cũng chẳng khác gì người xa lạ. Nếu cậu muốn hỏi về sở thích của cậu ấy thì tớ không giúp được.”

“Không sao, đó là việc tớ tự tìm hiểu.” Kỳ Nguyên Tùy nở nụ cười ấm áp: “Tớ chỉ cần cậu giúp một việc nhỏ thôi.”

“Yên tâm, rất đơn giản.”

“Cậu giúp tớ mang đồ tớ mua cho cậu ấy là được, cậu ấy sẽ nhận.”

“Được.” Chu Húc Phong gật đầu.

Cậu ta không thích nợ ân tình của ai.