Chương 19

Dương An: “……”

"Này, các cậu đang làm gì vậy?" Trong tình huống này, rất khó để Dương An không nghĩ rằng Sầm Hi có thể bị nhóm này bắt nạt.

Cậu vội tiến lên, đẩy đám người ra: "Lúc nãy tôi đã nói các cậu không được vây quanh cậu ấy mà——"

"Nhưng cậu cũng đâu có nói rằng bạn ngồi cùng bàn với cậu bạn hồi trung học là một tiên nữ chứ."

Phòng âm nhạc không biết từ khi nào đã bị đóng kín, giọng nói vang lên rõ ràng.

Dương An cũng nghe thấy giọng nói không phải từ những người đang vây quanh Sầm Hi, mà là từ xa, nơi có Chu Húc Phong ngồi cùng một người khác. Người đó chính là Quý Lâm.

Quý Lâm cùng Chu Húc Phong ngồi trên sofa, không giống như những người khác tiến lại gần.

Điều này cũng khá bình thường.

Cả hai đều là con nhà giàu, gia cảnh tốt, lại đẹp trai, không lạ gì khi thấy các cô gái xinh đẹp, không như những người khác, giống như chó đói gặp phải miếng thịt.

Dương An vừa mới trong lòng khen ngợi hai người họ, nhưng liền thấy Quý Lâm đứng lên: "Cậu đem một tiên nữ đặt giữa đám hổ lang thế này ——"

Vừa bước được một bước, Quý Lâm bỗng nhiên bị vướng. Cậu lảo đảo, suýt chút nữa đập đầu vào bàn trà, may mà kịp thời giữ thăng bằng.

Biến cố bất ngờ làm Quý Lâm ngơ ngác, quay đầu lại, mới phát hiện là do Chu Húc Phong cố tình duỗi chân ngáng.

Chu Húc Phong không để cậu tiến lên.

"Chết tiệt." Quý Lâm không nhịn được, chửi: "Chu Húc Phong, cậu bị làm sao thế hả?"

Nghe thấy ba chữ "Chu Húc Phong", Sầm Hi, vốn không để ý gì đến bên kia, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Chu Húc Phong cũng đang nhìn cậu.

Hai ánh mắt chạm nhau, Chu Húc Phong không chút e dè.

Cậu ngồi trên sofa, người hơi khom, khuỷu tay tì lên đầu gối, ánh mắt dán chặt vào Sầm Hi, đôi mắt đen láy luôn theo sát cậu mà di chuyển.

Lộ liễu, kiêu ngạo, không hề che giấu, ánh mắt tràn ngập sự xâm chiếm.

Thật ra Sầm Hi luôn cảm nhận được điều đó.

Nhưng Chu Húc Phong càng nhìn như vậy, cậu càng không dám ngẩng đầu.

Và giờ đây, cuối cùng Chu Húc Phong đã nhận được ánh mắt đáp lại của Sầm Hi.

Khóe môi cậu khẽ nhếch lên.

==

Chương 10 Hoảng hốt

Sầm Hi bị ánh mắt của Chu Húc Phong nhìn đến mức không dám ngẩng đầu.

… Sao lại thế này, chẳng lẽ thực sự bị phát hiện rồi sao?

Lúc này điều Sầm Hi sợ nhất chính là điều đó, đầu óc cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ được ý nghĩa hành động của Chu Húc Phong.

Cậu sắp hoảng loạn đến chết rồi, chỉ cần ở chung một phòng với Chu Húc Phong là cậu đã rất hoảng hốt, chưa kể đến việc Chu Húc Phong còn cứ nhìn chằm chằm vào cậu nữa.

Sầm Hi bị nhìn đến mức đứng ngồi không yên, người bên cạnh nói gì cậu cũng hoàn toàn không nghe thấy.

Đến khi lấy lại tinh thần, Dương An đã đuổi hết những người kia đi rồi.

… Nhưng ánh mắt của Chu Húc Phong vẫn không rời khỏi người cậu.

Sầm Hi không biết Chu Húc Phong thực sự muốn làm gì, cậu khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua bàn trà với những ly rượu trái cây mà phục vụ vừa mang tới. Nghĩ nghĩ một chút, cậu cầm lấy một ly và uống một ngụm để trấn tĩnh lại.

Dương An vừa xua đuổi đám người đi, quay lại đã thấy hành động của Sầm Hi.

"Hi Hi, rượu trái cây cũng có độ cồn, uống ít thôi." Dương An hơi cúi xuống, nói với Sầm Hi.

"Ừ, tớ biết rồi." Sầm Hi chỉ uống nửa ly rồi đặt xuống.

Cậu đặt ly lại trên bàn.

Ly rượu chạm vào bàn trà, phát ra tiếng "keng" nhỏ.

Sầm Hi bỗng quay đầu nói với Dương An: "Tớ ra ngoài hít thở không khí một chút."

Không chịu nổi nữa.

Sầm Hi cảm thấy như mình đang đi trên dây thép trên một vách núi cao, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Cậu cần ngay lập tức biến khỏi tầm mắt của Chu Húc Phong, không thể tiếp tục ở chung một chỗ với anh ta nữa.

"Hả? Được thôi." Dương An nói: "Nhớ về sớm một chút nhé."

Sầm Hi vội vã gật đầu hai cái, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Cánh cửa phòng được cậu đóng lại nhẹ nhàng, Sầm Hi cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng cậu vừa đi khỏi, mọi người trong phòng đã bắt đầu bàn tán.

"Đi đâu vậy nhỉ?" Em họ của Dương An khó hiểu nhìn anh trai mình.

"Đi ra ngoài hít thở không khí thôi." Dương An trả lời qua loa.

"À." Em họ gật đầu: "Hít thở không khí hả, tớ còn tưởng bị Chu ca dọa chạy rồi chứ."

Chu Húc Phong: "?"

Chu Húc Phong nhướng mày: "Tôi?"

"Đương nhiên là anh rồi." Em họ của Dương An nói: "Anh có biết ánh mắt anh kinh khủng đến mức nào không ——"

"Các cậu dám nói tôi à?" Chu Húc Phong cười nhạo: "Tôi đâu có làm gì quá đáng."

"Anh chưa làm gì, chỉ thiếu mỗi ánh mắt là nuốt chửng người ta thôi." Người nói câu này là Quý Lâm, anh ta còn đang giận vì chuyện lúc nãy với Chu Húc Phong, xem thường đến mức gần như đảo cả mắt.

"Đúng là đồ không biết xấu hổ." Quý Lâm bình luận.

Và còn bồi thêm: "Các cậu tất cả đều thế."

Thêm một câu nữa: "Nhất là Chu Húc Phong."

Dương An: "..."

Dương An lúc này không dám nói gì nữa.

Tình huống hiện tại với anh ta mà nói thực sự phức tạp.

Sầm Hi và Chu Húc Phong có chút không hợp nhau.

Chu Húc Phong ghét những người đồng tính, nhưng lại có vẻ đặc biệt quan tâm đến ‘Sầm Hi’.

Nhưng Sầm Hi = Tiểu Hi.

Dương An cắn điếu thuốc, lúc này còn chưa nhận thức được vấn đề nghiêm trọng. Anh ta cắn chặt môi, sợ rằng mình không kiềm chế được mà bật cười.

Chu Húc Phong lười phản ứng lại bọn họ, đá Quý Lâm một cái rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

*

Sau khi rời phòng, Sầm Hi đi vào nhà vệ sinh.

Cậu đứng trước bồn rửa tay, dùng khăn ướt lau cổ.

Không muốn quay lại nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc trong phòng còn có Chu Húc Phong, và nguy cơ bị phát hiện lúc nào cũng rình rập, bước chân của Sầm Hi như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Sầm Hi cũng không muốn ép buộc bản thân mình.

Cậu đứng yên một lát, rồi lấy điện thoại ra và ncậu ta tin cho Dương An.

Sầm Hi: [ Xin lỗi Dương An, tớ phải đi trước, tớ thực sự không thể ở lại thêm nữa.]

Sầm Hi: [TvT ]

Dương An: [... ]

Dương An trả lời rất nhanh, dường như đã đoán trước được tình huống của Sầm Hi.

Dương An: [ Đoán chắc là vì Chu Húc Phong phải không...? ]

Sầm Hi: [Đúng vậy]

Sầm Hi không phủ nhận: [ Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào tớ, thực sự rất đáng sợ. Tớ không biết cậu ta có phát hiện ra tớ là con trai hay không, tớ rất lo lắng.]

Sầm Hi: [ Nhưng tớ thật sự không thể để anh ta phát hiện, nếu cậu ta biết, tớ sẽ chết thảm lắm.]

Ngay cả việc làm bẩn hai đôi giày mà cậu ta cũng hung dữ như vậy. Nếu anh ta biết tớ thích mặc đồ con gái… Chu Húc Phong chắc cậu ta sẽ coi tớ như biếи ŧɦái! Sau đó còn tệ hơn nữa!