Chương 1: Sau Khi Bảo Hộ Sư Môn, Nàng Trở Thành Tội Nhân

Sau khi Kỳ Ngọc giúp Huyền Nguyệt tông đánh bại Quỷ tộc xâm chiếm, nàng chẳng những không được khen ngợi mà còn bị ném vào ngục tối.

Tất cả chỉ vì nàng ấy không phải là con người.

……

Huyền Nguyệt tông.

Tay của Kỳ Ngọc mang xiềng xích trước sự chứng kiến

của đám đông.

Trên làn da trắng nõn xuất hiện vài vết rách giống như pha lê vỡ.

Rất nhiều đệ tử Huyền Nguyệt tông ném vỏ trái cây vào người nàng, chửi mắng:

“Mất công còn tưởng rằng có đại nhân vật nào đó xuất hiện, không ngờ là một tấm gương tinh!”

“Một con yêu quái làm thế nào tiến vào Huyền Nguyệt tông?"

“Đem nàng đánh chết đi!"

"Yêu quái không phải là thứ gì tốt lành, bọn họ không phải là con người thì nên biến mất."

Kỳ Ngọc tránh những vỏ trái cây ném vào người nàng, trên khuôn mặt chảy máu và nước mắt, nàng tiếp tục giải thích trước Tố chưởng môn:

"Tố chưởng môn, ta thật sự không phải yêu quái, mặc dù ta không biết mình là cái gì, nhưng ta đã sống ở Huyền Nguyệt Tông từ khi có linh thức. Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm hại ai cả, mọi việc ta làm đều là chuyện tốt..."

"Sư phụ, đừng nghe lời nói mê hoặc của con yêu quái này." Nhị đệ tử Huyền Nguyệt tông Thẩm Vân Văn dùng gậy chỉ vào Kỳ Ngọc và nhìn về phía Tố chưởng môn: "Nàng ấy chính như một tấm gương tinh, luôn tìm mọi cách để cướp lấy linh khí của các sư huynh sư đệ."

“Đúng vậy, không sai đâu Tố chưởng môn.” Các sư huynh đệ Huyền Nguyệt tông đồng lòng hô lên.

"Không sai, thân phận thực sự của ngươi đã bị bại lộ, đừng giảo biện nữa." Tố chưởng môn nhìn Kỳ Ngọc, lạnh lùng nói: "Ngươi là yêu quái, ngươi không hảo tốt ở Yêu giới cùng Ma giới, lại cố tình chạy đến Huyền Nguyệt tông, đông cơ rõ ràng không đơn thuần, là ai phái ngươi tới?”

"..." Kỳ Ngọc rũ mắt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Những gì nàng nói là sự thật.

Nàng vốn chỉ là một miếng ngọc thạch nhưng do gió táp mưa sa, nàng dần trở nên bóng loáng và biến thành một cái mâm tròn giống như cái gương.

Cho nên nàng không biết chính mình là cục đá hay là gương, nàng chỉ biết lúc nàng xuất hiện trên ngon núi này, còn chưa có Huyền Nguyệt Tông như bây giờ.

Sau này Huyền Nguyệt Tông được thành lập, nàng bởi vì yêu thích nhân loại và thế giới này nên không trách bọn họ cướp bóc nhà mình, nàng vẫn như cũ ngồi trên đỉnh núi trấn giữ, thuận tiện bảo vệ Huyền Nguyệt tông, dùng linh lực tẩm bổ những loại tiên thảo do Huyền Nguyệt tôn gieo trồng.

Năm năm trước, kết giới núi của Huyền Nguyệt tông bị hư hại, đệ tử của Huyền Nguyệt tông phần lớn đều bị gϊếŧ hoặc bị thương, nàng nhìn thi thể trên núi nhuốm máu, tâm không đành lòng, hy sinh một nửa nguyên thần của mình để chữa trị kết giới và nhân giống thêm tiên thảo, nàng hy vọng mọi người sẽ sớm bình phục.

Hai năm trước Tố chưởng môn bị thương, các đệ tử của Huyền Nguyệt tông cầu thần bái phật tìm kiếm đan dược, cuối cùng vẫn là nàng dùng phân nửa thần lực luyện chế ra Cửu Chuyển Phục Hồi Đan.

Lần này khi bị Quỷ tộc xâm chiếm, nàng mạo hiểm xuất hiện nguyên thân của mình để nuốt chửng hàng ngàn ác quỷ và cứu tất cả đệ tử của Huyền Nguyệt tông.

Không nghĩ tới……

Ác quỷ không làm nàng ngã xuống, thay vào đó người của Huyền Nguyệt tông dùng một gậy rồi một gậy đập vỡ thân gương của nàng.

Là nàng đã xem thường ác ý của những người Huyền Nguyệt tông.

"Sư phụ, xem ra cái gương yêu này không còn gì để nói." Thẩm Vân Văn kéo tay áo Tố chưởng môn: "Chúng ta động thủ đi."

Tố chưởng môn ừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Kỳ Ngọc, nói mấy câu như dao đâm vào người:

“Ta mặc kệ ngươi đã làm được việc tốt gì,cũng mặc kệ lần này ngươi cứu được bao nhiêu đệ tử Huyền Nguyệt Tông, tóm lại yêu quái chính là yêu quái, ngươi là vật ti tiện hèn hạ, không hiểu nhân tính, không cần biết đúng sai, làm nhiều việc ác, nên cần phải gϊếŧ."

Nói xong, hắn trực tiếp đánh một chưởng vào Kỳ Ngọc.

Toàn thân Kỳ Ngọc bị khóa lại, trong lần giải cứu dùng toàn bộ thần lực nên đã cạn kiệt, bởi vậy chỉ có thể đối mặt với một kích này với vẻ mặt ảm đạm.

Lập tức, thân thể Kỳ Ngọc bắt đầu mờ dần, biến thành một tấm gương vỡ rơi xuống đất.

Tố chưởng môn lạnh lùng nhìn,cuối cùng phất tay áo, thản nhiên ra lệnh cho các đệ tử trước cửa: “Quét đống rác này, ném vào núi sau đi.”

“Dạ vâng” Mấy đệ tử ôm quyền đáp, cúi xuống nhặt mảnh gương vỡ trên mặt đất, nếm hướng sau núi, vỗ nhẹ tay áo rồi quay người rời đi

. ……

Không biết đã bao lâu.

Kỳ Ngọc cảm giác như có người chạm vào mặt gương của nàng.

Toàn thân nàng đau nhức, nàng dần dần tỉnh táo.

Đập vào mắt là một người đàn ông tóc bạc, đôi mắt trong veo, mặc một thân màu tím cổ áo đứng tay áo rộng, dáng vẻ lạnh lùng, trong tay cầm ngọc phục cao dán lên tấm gương vỡ của nàng từng chút một.