Hạ Trạch bàng hoàng khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người kia, tuy rằng cậu không thích ra ngoài nhưng rất tốt bụng với hàng xóm, không ngờ đối phương lại là kẻ tham lam như vậy.
Thật ra Hạ Trạch cũng đã để ý lắm rồi, cho dù là giả vờ hay là dùng việc cửa hàng vắng khách để làm vỏ bọc cũng chẳng ai cảm thấy có gì bất thường.
Cậu hiểu đạo lý “mang ngọc mắc tội”.
Chỉ là không ngờ cậu đã cẩn thận tới vậy rồi nhưng vẫn bị kẻ xấu phát hiện ra.
Lúc Hạ Trạch như được hai chữ “giam cầm”, cậu đã đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người đều biết cậu chỉ là Beta vô cùng bình thường, cho dù bị giam cầm thì cũng chỉ ép cậu đưa cây xanh ra.
Nhưng trên thực tế cậu lại là Omega, nếu bị hai tên Alpha xấu xa này bắt lấy thì sao đây?
Hạ Trạch sợ đến mức lùi về sau nhưng chẳng may là bị tên hàng xóm xấu xa nghe thấy tiếng động.
“Tiếng gì đấy?”
“Hạ Trạch! Cậu ta thấy chúng ta rồi! Mau bắt cậu ta lại!”
Cậu không thể bị bắt lại, tuyệt đối không thể được.
Trong lúc hoảng loạn, Hạ Trạch đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu không tiếp tục chảy nữa, xoay người tìm công tắc điều khiển nhà kính.
Hạ Trạch vô cùng tự tin, sau khi đóng cửa nhà kính, hai người kia không rõ đường đi trong nhà kính cho nên chỉ có thể bị nhốt trong nhà kính trong suốt, tất cả đường đi ra đều bị đóng kín.
“Cậu thật ngu ngốc! Nhà kính có thể nhốt chúng tôi sao?”
Tên hàng xóm xấu xa bị phát hiện nhưng chẳng chút ăn năn, ngược lại còn ngạo mạn nói: “Đợi khi chúng tôi ra ngoài rồi, cậu sẽ tiêu đời.”
“Cậu cũng xem là Beta thanh tú, đến lúc đó không chỉ phải đưa giống cây xanh cho chúng tôi mà còn phải làm ấm giường cho chúng tôi!”
Mặt Hạ Trạch trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Các người không có cơ hội đó đâu.”
Đúng là nhà kính không thể nhốt bọn họ lâu được nhưng Hạ Trạch tiếp tục ấn một nút, hệ thống máy móc bên trong bắt đầu hoạt động.
Hai tên Alpha xấu xa kia đột nhiên cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn, dường như không khí ở bên trong đang dần bị giảm bớt, dần dần cảm thấy choáng váng, chẳng còn sức lực.
Thiếu dưỡng khí làm đôi chân của bọn họ bắt đều mềm nhũn.
Sao lại thế này?
Đây là sao?
Sau khi làm xong mọi thứ, Hạ Trạch ngã quỵ trên mặt đất.
Đây là nhà kính do chính cậu thiết kế, bên trong được thiết kế điều chỉnh những loại khí, thậm chí còn điều chỉnh được tia cực tím, nếu không sao cây xanh bên trong có thể phát triển tốt được.
Rút hết không khí bên trong ra để xem bọn họ phải làm sao?
Cho dù có là Alpha thì cũng cần phải có không khí!
Chẳng qua là Hạ Trạch không dám lơ là, báo án! Lập tức báo án mới được!
Mười phút sau, đội cảnh sát tuần tra đến, người lãnh đạo là một Alpha trẻ tuổi có khí chất vượt trội, lúc anh ta đi đến bước chân có chút vội, khi nhìn thấy Hạ Trạch ngã ngồi trên mặt đất lại nhìn Alpha đang sắp ngất ở bên trong, anh ta lại vô thức đi nhanh hơn.
“Tiểu Trạch, cậu có sao không?”
Hạ Trạch ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên hàng mi còn đọng mồ hôi vì lúc nãy: “Không, không sao.”
“Tôi nghe thấy cậu báo cảnh sát cho nên đã vội vàng đi đến.”
Cảnh sát trẻ tuổi này là Cao Châu, gần đây được giao cho phụ trách an ninh ở khu vực này, anh ta có ấn tượng rất tốt với ông chủ nhỏ ở cửa hàng bán hoa, cậu là một Beta ngoan ngoãn lại an tĩnh, mỗi lần anh ta đi ngang qua cửa hàng bán hoa đều sẽ bước vào chào hỏi một tiếng.
Vừa rồi Cao Châu nghe được nơi này có trộm đã chạy vội đến đây.
Ánh mắt của Hạ Trạch có chút ý cười: “Cảm, cảm ơn, bọn họ, hình như bọn họ ngất xỉu rồi.”
Vì không để cho cảnh sát để ý đến nhà kính của cậu, cậu đã cố gắng kéo hai tên hàng xóm xấu xa không lùn này ra ngoài cho nên cực kỳ mệt mỏi.
Dĩ nhiên Cao Châu đã hiểu lầm, cho rằng Hạ Trạch là Beta đang cố gắng giằng co với hai kẻ bắt cóc này cho nên mới mệt mỏi như vậy, do đó sắc mặt của anh ta cũng trở nên khó coi: “Đừng bận tâm tới bọn họ trộm cây xanh của cậu, đây là hành vi cướp bóc, tôi nhất định sẽ giam bọn họ lại.”