Nói xong, Hạ Trạch lấy ra hai cành hoa hồng đã chuẩn bị hôm nay.
Hoa hồng vừa xuất hiện, cả màn hình đều là những lời khen ngợi.
Ở nơi thiếu cây xanh này, thực vật xanh tươi khiến tâm trạng mọi người thoải mái, những bông hoa đẹp đẽ chính là thứ khiến tâm trạng của mọi người trở nên vui vẻ.
Một bông hồng đỏ thẫm, một bông hồng trắng, tươi tắn ướŧ áŧ, lá xanh tôn lên vẻ đẹp của những bông hoa, đẹp đến mức không thể rời mắt.
[Hoa đẹp quá].
[Trời ơi, hoa này được gọi là hoa hồng sao? Tên cũng hay ghê].
Nói đến hoa hồng, ánh mắt Hạ Trạch càng dịu dàng hơn, đẹp đến mức khiến người ta run rẩy: "Hoa hồng, ở hành tinh xanh cổ ở địa phận Trung Quốc còn được gọi là hoa cười. Đây là một giai thoại về việc hoàng đế và phi tần ngắm hoa vào thời cổ đại, dùng vàng trăm lượng để mua một nụ cười ngắm hoa."
"Hoàng đế nói, hoa này đẹp hơn nụ cười của giai nhân."
"Còn có một câu thơ cổ của hành tinh xanh được nói như thế này."
"Cây xanh rậm rạp mùa hè dài,
Lầu các in bóng xuống ao trong.
Mành pha lê động gió nhẹ lay,
Giàn hoa hồng tỏa ngát cả sân."
"Buổi trưa mùa hè, dưới bóng mát xanh tươi.
Lầu các đình đài in bóng xuống ao, gió nhẹ thổi mặt nước như màn pha lê.
Cả giàn hoa hồng khiến cả sân tỏa ngát hương thơm."
Hạ Trạch chậm rãi nói, khiến cả người trong phòng livestream đắm chìm trong bầu không khí này.
Giống như chính họ đang ở buổi trưa mùa hè đó, nằm trong lầu các đình đài của hành tinh xanh cổ, cảm nhận gió thổi mặt ao, ngửi thấy hương hoa ngập tràn sân sau.
[Trời ơi, người ở hành tinh xanh cổ lãng mạn quá, cả giàn hoa hồng? Quá táo bạo].
[Một bông đã đẹp như vậy rồi, cả giàn ư??? Hãy tưởng tượng xem, tôi có chết thì chết trong biển hoa cũng được!]
[A a a mơ ước được sống trong môi trường như vậy!]
[Đừng mơ nữa! Với môi trường như thế này của chúng ta, không thể nào, với cả cả giàn hoa hồng? Họ cũng không có đâu].
Hạ Trạch nhìn thấy những bình luận này, giải thích: "Đây không phải là tưởng tượng của người xưa đâu, là thật đấy."
"Hoa hồng vốn được chia thành ba loại: hoa hồng leo, hoa hồng bán leo và hoa hồng bụi."
"Nếu chăm sóc tốt thì có thể có được cả giàn hoa hồng."
[Có thể thực hiện được ư!!!]
[Trời ơi, đó chẳng phải là cảnh tượng mà chỉ hoàng gia mới được chiêm ngưỡng sao?]
[Ờ, hoàng gia cũng không có loại hoa hồng này đâu, ông chủ đừng khoác lác nữa].
Hạ Trạch chỉ cười, không giải thích nhiều, nói: "Vậy thì hai cành hoa hồng này cũng được bày bán, mọi người hãy mua theo nhu cầu."
Lúc này, bình luận lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Bất kể là những người nghi ngờ Hạ Trạch, hay nghi ngờ sự tồn tại của cả giàn hoa hồng, hay là những người vô cùng đồng tình với ông chủ nhỏ thì tất cả đều dừng lại.
Cãi nhau làm gì!
Cản trở họ cướp hoa kìa!
Không ngoài dự đoán, hoa hồng được bán hết trong nháy mắt, Hạ Trạch cũng vươn vai, một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, may mà tiền thu được trong một ngày bận rộn cuối cùng cũng đã về tài khoản.