"Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta cùng chia!"
Hạ Trạch nhìn hai người họ không trả lời, những cây xanh tốt hơn cậu đều bán được ở trên mạng, không cần người khác giúp đỡ.
Mà hai người này không phải người tốt lành gì, bình thường toàn ăn cắp vặt, đã thèm muốn cây xanh của cậu từ lâu rồi.
Chưa đợi Hạ Trạch lên tiếng, những người hàng xóm khác đã bĩu môi: "Còn cùng nhau bán, hai người muốn chiếm tiện nghi của tiểu Hạ Trạch phải không."
"Ai biết được hai người có cuỗm đồ chạy mất không, thứ quý giá như vậy, còn đưa cho hai người?"
Hai anh em bị mắng một trận, trong lòng càng khó chịu, trở về nhà, tên anh côn đồ hung dữ nói: "Ngu chết mất, ôm thứ tốt như vậy mà không bán được giá!"
"Đúng vậy! Đồ ngu!"
Nói xong, hai người lại trở về phòng ngủ.
Nếu Hạ Trạch ở đây, sẽ phát hiện ra phòng ngủ của hai người họ, chính là căn phòng gần nhà kính nhỏ.
Dù sao cũng là hàng xóm, hai anh em côn đồ một thời gian trước vô tình phát hiện ra không khí trong căn phòng này dường như đặc biệt tốt, ở đây lâu, sức lực khôi phục nhanh hơn, ngủ cũng ngon hơn.
Hai người còn vì tranh giành căn phòng này mà đánh nhau, cuối cùng dứt khoát cùng nhau chuyển vào ở.
Kể từ đó, họ biết cây xanh do người Beta hàng xóm trồng có giá trị hơn tưởng tượng.
Hai người cho rằng Hạ Trạch không biết giá của những cây xanh này, liền nảy ra ý định lừa gạt nhưng nhiều lần bị từ chối.
Nếu có thể lấy được một ít cây xanh tốt từ tay Hạ Trạch ra ngoài bán thì hai người họ không phải phát tài rồi sao!
Không cần ở lại hành tinh rác nữa!
Biết đâu còn có thể chuyển đến hành tinh cấp E sinh sống!
Lòng tham lại dâng lên trên khuôn mặt hai người, nhất định phải lấy được cây xanh của người Beta đó!
Dù sao cậu ta cũng gầy yếu như vậy, lại không có quyền không thế, muốn bắt nạt cậu ta chắc chắn rất dễ dàng.
Đây chính là hành tinh rác! Cho dù có chết một người, cũng chẳng có ai nghiêm túc truy cứu.
Hạ Trạch nhìn những người hàng xóm oán giận bỏ đi, hơi nhíu mày, thời gian gần đây, hai người này luôn muốn bán lại cây xanh của cậu, chẳng lẽ họ phát hiện ra nhà kính nhỏ đằng sau cửa hàng?
Hạ Trạch dọn dẹp cửa hàng xong lại ra sau xem, xác định tường rào cao ngất căn bản không nhìn thấy bên trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng nhàn rỗi trôi qua, quả nhiên một đơn hàng cũng không có, trong cửa hàng mười ngày nửa tháng mới mở cửa một lần cũng coi như không tệ rồi.
Hành tinh rác chính là như vậy, trong tay mọi người không có nhiều tiền, giá cả vật phẩm khan hiếm, nếu không phải bất đắc dĩ, rất ít người sẽ ở lại đây.
Nhưng nếu muốn đến những hành tinh khác lại cần một khoản phí định cư nên rất nhiều người đều không đủ khả năng chi trả, phần lớn chỉ có thể đến những nơi bị ô nhiễm săn gϊếŧ trùng tộc để đổi lấy tài nguyên.
Hạ Trạch không nản lòng, buổi chiều vẫn đóng cửa hàng như thường lệ, trở về nhà kính nhỏ chăm sóc hoa cỏ, chuẩn bị cho buổi livestream tối nay.