Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cả Nhà Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Đem Nữ Chính Loại

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Tiểu Tiểu: Aiz! Ta chính là cái đồ xui xẻo bị nướ© ŧıểυ làm chết đuối. Sinh ra đã phải chết, thật là xui xẻo.

Không, ta không thể chết được. Nàng cố gắng đá tay của người đang nắm chân mình, nhưng lực quá yếu, hoàn toàn không có hiệu quả.

Nàng hoảng hốt, gào thét trong lòng.

[Mẹ, con chưa có chết! Hãy nhanh chóng cứu con.]

Dùng hết sức để sinh hài tử, nghe nói đứa nhỏ khi sinh ra đã không còn sự sống, phu nhân Hộ Quốc Công Dương Nguyệt Vinh Dương thị kiệt sức và rất đau lòng nhưng khi vừa nghe thấy một tiếng nói mềm mại, lập tức mở mắt ra.

Ai đang nói chuyện? Ai đang gọi mẹ?

Nàng cố gắng vật lộn để mở mắt, từ từ ngồi dậy.

Có phải nghe nhầm không? Âm thanh mềm mại như vậy từ đâu phát ra?

Bà đỡ đã kéo Sở Tiểu Tiểu ra ngoài, đến bên cạnh thùng nướ© ŧıểυ."

"Phu nhân! Người làm sao vậy? Sao lại ngồi dậy rồi?" Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, với chút yếu ớt, "Nhanh nằm xuống! Vừa mới sinh xong, không thể ngồi dậy, cẩn thận sau này sẽ bị đau lưng."

[Mẹ ơi! Hãy nhanh cứu con! Con sắp bị ném vào thùng nướ© ŧıểυ rồi, nếu không cứu, con thật sự sẽ chết mất!]

"Phù Dung! Mang đứa nhỏ lại đây cho ta xem."

Lần này Dương thị nghe rõ ràng, đúng là đứa nhỏ đang gọi nàng.

Phù Dung ngẩn người một chút, sau khi phản ứng lại lời của Dương thị, liền chạy ra ngoài.

Bà đỡ đặt tay lên trên thùng nướ© ŧıểυ, buông lỏng tay ra, đứa nhỏ rơi nhanh xuống.

[Xong rồi, xong rồi, lại sắp chết lần nữa. Mẹ ơi! Sao mẹ không thể nghe thấy tiếng cầu cứu của con chứ?]

Sở Tiểu Tiểu rất tức giận, mở miệng định mắng người, nhưng lại biến thành tiếng khóc như mèo con: “Hu wa! Hu wa! Hu wa!”

Phù Dung nghe thấy, liền dơ chân đá ngã bà đỡ xuống đất, vội vã nhấc đứa nhỏ chỉ cách nướ© ŧıểυ khoảng hai cm lên, ôm lảo đảo bước đến và đưa cho Dương thị.

Không ai thấy ánh mắt của Liễu Y Y phía sau tối sầm, nhìn bà đỡ trên đất với ánh mắt đầy hung dữ.

Nhận thấy ánh mắt của nàng, bà đỡ run rẩy, mặt không còn màu máu.

“Phu nhân! Tiểu thư vẫn còn hơi thở.”

Dương thị nhận lấy đứa nhỏ từ tay Phù Dung, nhanh chóng dùng vải quấn lại, ôm trong lòng, rồi ra hiệu cho nàng một ánh mắt. Phù Dung hiểu ý, liền kéo bà mụ ra ngoài.

Liễu Y Y vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng: "Chúc mừng phu nhân có được tiểu thiên kim."

Dương thị ngẩng đầu nhìn bà ta một cái: "Ta ở đây không có vấn đề gì nữa, Liễu cô nương! Ngươi về trước đi."

Mặt Liễu Y Y cứng lại, dịu dàng chào Dương thị: "Vậy ta đi trước."
« Chương TrướcChương Tiếp »