"Vết bỏng hình như rất nghiêm trọng!"
"Thẩm Vân Tri, ngươi thật quá đáng!"
Tất cả các loại chỉ trích ào ào kéo tới.
"Thẩm Vân Tri, ngươi..."
Cổ Hành càng tức giận hơn, cơn đau trên trán khiến lửa giận của hắn tăng vọt, không để ý lễ nghĩa vung tay đi về phía nàng.
Thẩm Vân Tri lập tức sợ hãi trốn ở phía sau Cố Cẩm Xuyên.
"Tề Vương, giúp ta, hắn sắp đánh ta!"
Vừa nói, nàng vừa cố ý lau tay trên lưng áo của Cố Cẩm Xuyên.
Nước trà trên tay nàng lập tức sạch sẽ, nhưng Cố Cẩm Xuyên lại nổi một tầng da gà và đẩy Thẩm Vân Tri ra.
Vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Đã đến lúc này rồi mà Thẩm Vân Tri còn muốn lợi dụng người khác, thật sự rất phiền.
"Ngươi! Tề Vương, ngươi thế mà lại đẩy ta ra!"
Thẩm Vân tri bày ra dáng vẻ kinh ngạc và thương tâm, đôi tay nhè nhẹ run lên.
"Các ngươi cùng nhau khi dễ ta, ta... ta muốn quay về nói với phụ thân, từ nay về sau sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa!"
Nói xong, nàng bắt chước tính cách nguyên chủ, giậm chân, sau đó đỡ váy chạy xuống lầu.
Nha hoàn cùng thị vệ nhìn thấy tiểu thư khóc lóc chạy ra, vô cùng hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.
Trong phòng, mấy người còn lại trông có vẻ bối rối.
"Ta...nàng...rõ ràng là ta bị thương, tại sao nàng lại cảm thấy bị ủy khuất?"
Cổ Hành vô cùng tức giận trước hành động của Thẩm Vân Tri.
Hắn sờ lên cái trán bị phỏng của mình: “Ách!”
Cố Cẩm Xuyên nhíu mày, hắn không biết Thẩm Vân Tri chỉ đang đóng kịch, bởi vì hắn cho rằng Thẩm Vân Tri không đủ đầu óc để làm được chuyện này.
"Thôi."
Trước cái nhìn lạnh lùng của Cố Cẩm Xuyên, Cổ Hành vốn đang tức giận muốn mắng chửi, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm nữa.
Nhưng là đem chuyện này nhớ kỹ.
Cổ Hành nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân đó thật là đáng ghét!
…
"Ha ha ha, đáng đời hắn, ai kêu tay hắn không đàng hoàng."
Thẩm Vân Tri trở lại xe ngựa, sau đó mở ra bàn tay đang che mặt, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Trút được cơn tức này, dường như sự xui xẻo khi phải nằm trên giường bệnh mấy ngày nay cũng được trút bỏ.
"Tiểu thư khiến ta sợ muốn chết!"
Thái Vân còn tưởng tiểu thư của mình bị ủy khuất, gần như sợ chết khϊếp, mãi đến khi nhìn thấy tiểu thư cười rạng rỡ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Vân Tri cầm một quả mận cho vào miệng, trở về nhà với tâm trạng vui vẻ.
Khi đến trước cửa nhà, vẻ mặt nàng lại thay đổi, bắt đầu khóc lớn.
"Cha, mẹ, Tề vương để cho nam nhân khác đánh ta, còn đuổi ta ra ngoài, hu hu hu. Ta sẽ không bao giờ thích hắn nữa!"
"Hu hu hu……"
Nàng cố tình la lớn lên để mọi người đi ngang qua cửa đều có thể nghe thấy.
Dân chúng đi ngang qua nhìn vào, chỉ thấy tiểu thư Thẩm gia đau lòng che mặt chạy vào trong nhà.
Thái Vân thì hoàn toàn bối rối trước hành động của tiểu thư, ngơ ngác đi theo nàng vào nhà.
Trong vòng một ngày, mọi người đều biết chuyện Tề Vương dung túng huynh đệ đánh Thẩm Vân Tri.
Tin tức lan truyền càng ngày càng lớn, sau đó biến thành Tề Vương đánh Thẩm Vân Tri.
Tuy Thẩm Vân Tri đã làm ra rất nhiều chuyện chê cười vì Tề Vương, nhưng nàng vẫn là một nữ tử yếu đuối, cho nên mọi người đều khinh thường hành vi của Tề Vương và Cổ Hành.
Ngày tiếp theo, Tề Vương còn bị Ngự Sử vạch tội.
Tề Vương vẻ mặt vô cùng u ám sau khi xuống triều.
"Ngũ hoàng đệ, ngươi thật sự đánh Thẩm tiểu thư sao?"
Thái tử đuổi theo Tề Vương, vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi.
Hôm nay Ngự Sử nói rất nghiêm túc, nói rằng Thẩm tiểu thư vừa khóc vừa chạy về nhà, nói rằng nàng không còn thích Ngũ hoàng đệ nữa.
"Toàn là lời đồn nhảm, không thể tin được!"
Tề Vương vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề bị ảnh hưởng, chỉ có bản thân hắn mới biết lửa giận trong lòng lớn đến mức nào.
Bởi vì chức vị của Thẩm Quân là Hộ Bộ Thượng Thư, các mối quan hệ vô cùng tốt, dù sao cũng là quản túi tiền của bệ hạ, ai muốn lấy bạc đều phải tìm đến hộ bộ.
Cho nên vừa rồi ở trên triều, mọi người đều đứng về phía Thẩm Quân, chỉ trích lỗi lầm của hắn.
Ngay cả khi hắn đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, những người đó vẫn cảm thấy hắn làm sai.
Còn nói Thẩm Vân Tri làm Cổ Hành bị phỏng chỉ là vô ý, mà Cổ Hành lại không hề có phong độ quân tử.
Cố Cẩm Xuyên vẻ mặt tối sầm lại. Những tên nịnh bợ này lúc trước còn âm thầm cười nhạo Thẩm Vân Tri.
"Thần đệ còn có việc phải làm, đi trước!"
Hắn càng nghĩ càng tức giận, chắp tay chào thái tử, mau chóng rời khỏi.
Thái tử mỉm cười nhìn bóng lưng của hắn.
Ngũ hoàng đệ của hắn thật giả dối.
Cũng thật thú vị.
——
Thẩm Quân trở về nhà đã là buổi tối, cả nhà đang chờ hắn cùng ăn bữa tối.
Trong nhà không có quy định rằng không được nói chuyện khi ăn, cho nên không khí trên bàn ăn rất hài hòa.
Trong bữa tối, Thẩm Quân nhắc chuyện Cố Cẩm Xuyên bị vạch tội, trông ông có vẻ rất hả giận.
Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào con cái để trành giành quyền lực và tiền tài, và ông cũng không thích Tề Vương cho lắm. Con gái trước đó còn ăn nói bừa bãi rằng không phải Tề Vương thì không lấy, khiến ông hết sức phiền não.
Đồng thời cũng cảm thấy đau lòng cho con gái.
Cho đến tối qua khi con gái trở về và nói rằng sẽ không bao giờ thích Tề vương nữa, ông vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Bây giờ ông không cần cẩn thận khi đối mặt với Tề vương. Dù sao, ông cũng sẽ không giao con gái cho hắn.
Nghĩ như vậy, Thẩm Quân ăn nhiều cơm hơn.
“Muội muội, ngươi có biết bây giờ khắp kinh thành đều lan truyền chuyện của ngươi.”
Thẩm Tinh Từ nhìn muội muội mình, tức giận kể lại tất cả những gì hắn nghe được ngày hôm nay.
Thẩm Vân Tri chỉ mỉm cười, cẩn thận nghe hắn nói, vẻ mặt vô hại.
Nhưng Thái Vân biết rõ, chỉ có mấy người qua đường làm sao có thể làm lớn chuyện này.
Là tiểu thư đã ra lệnh cho nàng tìm người đi loan tin.
Thái Vân bỗng nhiên không hiểu được tiểu thư, nhưng nàng cũng không cần hiểu, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
"Ồ, lúc trước mắt ta bị mù nên mới coi trọng loại nam nhân này, sau này sẽ không bám lấy hắn nữa."
Thẩm Vân Tri thở dài.
[Ta còn phải tìm lý do để không thích một người, nếu không thì không ai tin ta.]
Nếu nàng đột nhiên nói không thích Cố Cẩm Xuyên thì sẽ rất là kỳ quái.
Lần này chính là cơ hội để chấm dứt sự dây dưa giữa hai người bọn họ.
"Hừ, Cổ Hành là đáng đời, dám đánh ngươi, ta mà ở đấy, sẽ đánh mặt hắn bầm dập!"
Thẩm Tinh Từ yêu thương nhất chính là tiểu muội của hắn, mặc dù hắn bình thường cà lơ phất phơ, riêng những chuyện liên quan đến muội muội lại hết sức để bụng.
“Nhị ca đừng tức giận, hắn sẽ tới xin lỗi.”
Thẩm Vân Tri gắp một miếng thịt cho vào miệng, cảm thấy rất vui vẻ.
"Hả?"
Thẩm Tinh Từ cho rằng chuyện này không thể xảy ra.
"Cứ chờ đi, hắn nhất định sẽ tới."
[Dù sao Tề vương còn muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu không giải quyết việc này cho tốt, làm sao có thể lấy lại hình tượng trong lòng bệ hạ?]
Cho dù hắn vô cùng tức giận cũng phải đến xin lỗi nàng. Đây chính là sức mạnh của lời đồn.